Bibla

 

Giê-rê-mi 44

Studimi

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Bibla

 

Giê-rê-mi 44:1

Studimi

       

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

Nga veprat e Swedenborg

 

Arcana Coelestia #2718

Studioni këtë pasazh

  
/ 10837  
  

2718. 'A wife from the land of Egypt' means the affection for knowledge, which the member of the spiritual Church possesses. This is clear from the meaning of 'a wife' as affection or good, dealt with in 915, 2517, and from the meaning of 'Egypt' as knowledge, dealt with in 1164, 1165, 1186, 1462. In this verse the member of the spiritual Church is described so far as the nature of his good, that is, the essence of his life, is concerned - that the good residing with him is obscure, but that it is brightened with light from the Lord's Divine Human. From that brightening of it the affection for truth arises in the rational part of his mind, and the affection for knowledge in the natural part. The reason the affection for good such as resides within the celestial man cannot arise in the spiritual man, but instead the affection for truth, is that the good residing with him is implanted in the understanding part of his mind, and is obscure compared with the celestial man's good, as shown in 2715. From this good no other type of affection can be generated and derived within his rational than the affection for truth, and through this affection for truth the affection for knowledge within the natural. No other truth is meant in this case than that which the person believes to be the truth, even though it may not in itself be the truth. Nor is knowledge used to mean such knowledge as the learned possess but all factual knowledge with which a person can be taught from what he experiences or hears in everyday life, from doctrine, and from the Word. It is the affection for such truth and knowledge that exists within the member of the spiritual Church.

[2] So that it may be known what is meant by the affection for truth existing with someone and what by the affection for good, let a brief statement be made regarding them. Those with the affection for truth think about, question, and discuss whether a thing is true, whether it is so. And when they are convinced it is true, or is so, they think about, question, and discuss what it is. Thus they remain rooted on the doorstep and cannot be admitted into wisdom until they no longer have any doubts. Those however with whom the affection for good exists know and perceive that the thing is so from the good itself governing them. Thus they do not remain on the doorstep but are in a room inside, having been admitted into wisdom.

[3] Take as an example the consideration that it is a celestial gift to think and to act from an affection for good, or from good. Those with whom the affection for truth exists discuss whether this is so, whether such a gift can exist, and what it may be. And so long as they are turning over doubts about it they are unable to be admitted. But those with the affection for good do not discuss or turn doubts over but assert that the thing is true and are for that reason admitted. For those with whom the affection for good exists, that is, those who are celestial, start off where those with the affection for truth, that is, those who are spiritual, come to a halt, so that the furthest point reached by the latter is the starting point for the former. That being so, those who are celestial are given to know, recognize, and perceive that affections for good are countless - as numerous as the communities in heaven - and that they are all joined together by the Lord into a heavenly form so as to constitute one human being so to speak. They are also given to define by perception the genus and species to which each affection belongs.

[4] Or take this example: All delight, blessedness, and happiness belong wholly to love, but the nature of the love determines that of the delight, blessedness, and happiness. The spiritual man fixes his mind on the question whether this is true and whether delight, blessedness, and happiness may not spring from some other source, such as from mixing with others, talking to others, meditation, or learning, and also whether they reside in possessions, position, reputation, and the glory resulting from these. As long as he is asking such questions he does not confirm himself in the truth that none of these accomplishes anything, only the affection born of love which is present within them and making them what they are. The celestial man however does not remain rooted in such preliminary questionings but immediately asserts that the thing is true. Consequently he is interested in the end in view and the realization of this, that is, he is governed by the very affections born of love which are countless, and in each one of which there are things beyond description, involving variations of delight, blessedness, and happiness that have no end.

[5] Take as a further example the consideration that the neighbour is to be loved for the good that resides with him. Those with whom the affection for truth exists think, question, and discuss whether this is true, that is, whether it is so. They ask what the neighbour is, what good is; but they go no further than this, and therefore they shut the door to wisdom against themselves. Those however with the affection for good assert that the thing is so and do not consequently shut the door against themselves but enter in and so come to know, recognize, and perceive from good who is pre-eminently the neighbour, also in what degree he is the neighbour, and that everyone in differing ways is the neighbour. Thus they perceive things beyond description, over and above what is known to those with the affection solely for truth.

[6] Take as yet another example the truth that a person who loves the neighbour for the good within him loves the Lord. Those with the affection for truth question whether this is so. And if they are told that anyone who loves the neighbour for the good within him loves the good, and that - since all good comes from the Lord and the Lord is present in good - when anyone loves good he also loves the Lord from whom that good comes and in which He is present, they then question whether that too is so. They also ask what loving good is, as well as what good is, and whether the Lord is present more so in good than in truth. As long as they remain rooted in such questionings they cannot get even a distant view of wisdom. But those with the affection for good know from perception that the thing is so and immediately behold the whole field of wisdom leading right on to the Lord.

[7] From these examples it may become clear why in comparison with those who have the affection for good, that is, with those who are celestial, obscurity exists with those who have the affection for truth, that is, with those who are spiritual Nevertheless the latter are able to pass from obscurity into light, provided that they are willing to adopt the affirmative attitude that all good belongs to love to the Lord and charity towards the neighbour; also that love and charity constitute spiritual conjunction, and that these are the source of all blessedness and happiness, thus that heavenly life consists in the good belonging to love received from the Lord, but not in the truth of faith separated from it.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.