The Bible

 

Ezekiel 17

Study

   

1 Lại có lời Ðức Giê-hô-va phán cùng ta như vầy:

2 Hỡi con người, khá ra câu đố, kể lời ví dụ cho nhà Y-sơ-ra-ên.

3 Ngươi khá nói rằng: Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Có một chim ưng lớn, cánh lớn lông dài, đầy lông và có nhiều sắc, đến Li-ban và lấy ngọn cây hương bách đi.

4 Nó bẻ nhành non rất cao, đem đến trong một đất thương mãi, và để trong một thành của người buôn bán.

5 Sau rồi nó lấy giống của đất ấy đem trồng nơi đất tốt; đặt gần nơi nhiều nước, và trồng như cây liễu.

6 Cây nứt lên, trở nên một gốc nho diềm dà, nhưng không cao mấy: những nhánh nó hướng về phía chim ưng, rễ nó càng ra ở dưới; vậy nó trở nên một gốc nho, sanh ra những tược và nứt chồi.

7 Nhưng có một chim ưng lớn khác, cánh lớn, lông nhiều; nầy, gốc nho từ chỗ đất mình đã được trồng, căng rễ ra và ngả nhành hướng về nó, hầu cho chim ưng ấy đến tưới mình.

8 Gốc nho đã được trồng nơi đất tốt, gần nơi nhiều nước, hầu cho nứt tược, ra trái, trở nên cây nho tốt.

9 Ngươi khá nói rằng: Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Cây nho há được thạnh tốt sao? Chim ưng kia há chẳng nhổ rễ nó, cắt trái nó, cho đến nỗi làm khô héo hết những lá non nó đã nứt ra sao? Không cần có cánh tay mạnh, cũng không cần nhiều người để làm trốc rễ nó.

10 Kìa, đã trồng nó, nó có được thạnh tốt chăng? Vừa khi gió đông đụng đến nó, nó há chẳng khô héo cả sao? Phải, nó sẽ khô nơi cùng một luống đất mà nó đã được trồng.

11 Vả, có lời Ðức Giê-hô-va phán cùng ta như vầy:

12 Hãy nói cùng nhà bạn nghịch ấy rằng: Các ngươi không biết điều đó có ý nghĩa thế nào sao? Lại khá nói rằng: Nầy, vua Ba-by-lôn đã di đến Giê-ru-sa-lem; đã bắt vua và các quan trưởng đem đi với mình về Ba-by-lôn.

13 Vua ấy đã chọn một con vua, lập giao ước với, khiến phát lời thề, và đã điệu những người mạnh trong đất đi,

14 đặng cho nước phải sa sút, không tự dấy lên được; song bởi giữ giao ước, thì nước còn lại.

15 Nhưng vua đã dấy loạn nghịch cùng vua Ba-by-lôn, mà sai sứ thần đến Ê-díp-tô, đặng người ta giúp cho những ngựanhiều dân. Người há được thạnh vượng sao? Người đã làm những việc như vầy, há thoát nạn được sao? Ðã dứt bỏ lời giao ước, còn mong thoát nạn!

16 Chúa Giê-hô-va phán: Thật như ta hằng sống, ấy là tại nơi ở của vua đã tôn nó lên ngôi, mà nó đã khinh dể lời thề và dứt bỏ giao ước, thì nó cũng sẽ chết với vua ấy tại giữa Ba-by-lôn.

17 Pha-ra-ôn sẽ không đi với một đạo binh lớn và những toán lính đông đến cứu viện trong sự giao chiến, hi người ta đắp lũy dựng đồn để hủy diệt nhiều người.

18 Thật vậy, Sê-đê-kia đã khinh dể lời thề, phạm đến giao ước; nầy, đã trao tay ra rồi, thế mà nó còn làm những sự ấy. Nó chắc không thoát khỏi!

19 Vậy nên, Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Thật như ta hằng sống, nó đã khinh dể lời thề ta, dứt bỏ giao ước ta, ta sẽ khiến điều đó đổ lại trên đầu nó.

20 Ta sẽ giăng lưới ta trên nó, nó sẽ mắc vào lưới ta; ta sẽ đem nó qua Ba-by-lôn, tại đó ta sẽ đoán xét nó về tội nghịch cùng ta.

21 Phàm những quân lính nó đi trốn sẽ ngã dưới lưỡi gươm; những kẻ còn sót lại sẽ bị tan lạc hướng về mọi gió. Bấy giờ các ngươi sẽ biết ấy chính ta, Ðức Giê-hô-va, là Ðấng đã phán vậy.

22 Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Chính ta cũng sẽ lấy ngọn cây hương bách cao, và ta sẽ trồng. Ở nơi cuối cùng những nhánh nó, ta sẽ bẻ một chồi non, và chính ta sẽ trồng nó trên hòn núi cao chót vót.

23 Thật, ta sẽ trồng nó trên núi cao của Y-sơ-ra-ên; nó sẽ nứt nhành, và ra trái; sẽ trở nên cây hương bách tốt, cả loài chim sẽ đến núp dưới nó; hết thảy những giống có cánh sẽ ở dưới bóng của nhánh cây.

24 Mọi cây ngoài đồng sẽ biết rằng ta, Ðức Giê-hô-va, đã hạ cây cao xuống và cất cây thấp lên, ta đã làm khô cây xanh, và làm cho cây khô tốt lên. Ta, Ðức Giê-hô-va, đã phán và làm thành sự đó.

   

The Bible

 

Ê-sai 36:6

Study

       

6 Nầy, ngươi cậy Ê-díp-tô, ngươi lấy cây sậy đã gãy ấy làm gậy, là cây mà ai dựa vào thì nó đâm phủng tay. Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, đối với kẻ trông cậy mình cũng là thể ấy.

From Swedenborg's Works

 

Apocalypse Explained #1099

Study this Passage

  
/ 1232  
  

1099. And a hold of every unclean spirit, signifies where there is nothing but evils from the adulterated goods of the Word. This is evident from the signification of a "hold," as being where those are who are meant by "Babylon," "hold" being the same here as "habitation" above. Also from the signification of "unclean spirits," as being those who are in evils from the adulteration of good, thus abstractly the evils themselves that are adulterated goods. Goods that have been applied to evils are called adulterated, as for instance, the goods of love to the Lord applied to the loves of self, and the goods of love towards the neighbor applied to the loves of the world. Love to the Lord and love towards the neighbor are pure and holy loves, but the loves of self and of the world, such as they are in those who have claimed to themselves the Lord's dominion over heaven and over the church, are impure and profane loves; therefore to change holy loves into profane loves is to adulterate the goods of the Word, especially when they call their profane things holy and their evil things good. Those who have been such in the world become after death unclean spirits; and their hell is meant by "the hold of every unclean spirit."

(Continuation respecting the Athanasian Faith)

[2] It has been said that man has thought from light and thought from love, and that thought from light makes man's presence in heaven, but thought from love makes man's conjunction with heaven, and for the reason that love is spiritual conjunction. Therefore, when man's thought from light becomes his thought from love he is introduced into heaven as to a marriage, and so far as love is the primary agent in thought from light or leads that thought, man enters heaven as a bride enters the bride-chamber, and is wedded. For the Lord is called in the Word a "bridegroom" and a "husband," and heaven and the church are called a "bride" and a "wife." "To be wedded" means to be conjoined to heaven in some society of it; and one is so far conjoined to heaven as he has acquired in the world intelligence and wisdom from the Lord through the Word, thus so far as he has learned by means of Divine truths to think that there is a God, and that the Lord is that God. And yet one who thinks from few truths, thus from little intelligence, although he is conjoined with heaven when he thinks from love, is conjoined in its lower parts only.

[3] By love, love to the Lord is meant, and loving the Lord does not mean loving Him as a Person, for by such a love only man is not conjoined to heaven, but by the love of Divine good and Divine truth, which are the Lord in heaven and in the church; and these two are not loved by knowing them, thinking about them, understanding them, and speaking them, but by willing and doing them for the reason that they are commanded by the Lord, and thus because they are uses. Nothing prior is full until it has been done; and the end for the sake of which the thing is done is the love; consequently the love of knowing a thing, of thinking about it, and of understanding it springs from a love of willing and doing it. Tell me why you wish to know and understand anything except for the sake of an end which you love. The end that is loved is the deed. If you say, it is for the sake of faith, this is faith alone, or faith merely of the thought separated from actual faith which is the deed, which is nothing. You are greatly deceived if you think that you believe in God, when you are not doing the things pertaining to God; for the Lord teaches in John:

He that hath My commandments and doeth them, he it is that loveth Me, and I will make My abode with him. But he that loveth Me not keepeth not My words (John 14:21, 23-24).

In a word, loving and doing are one; therefore where loving is mentioned in the Word doing is meant, and where doing is mentioned loving also is meant; for what I love, that I do.

  
/ 1232  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for their permission to use this translation.