The Bible

 

Daniel 8

Study

   

1 Năm thứ ba, đời vua Bên-xát-sa, có sự hiện thấy tỏ ra cho ta, là Ða-ni-ên, sau sự hiện thấy đã tỏ ra cho ta khi trước.

2 Vậy ta thấy trong sự hiện thấy; vả khi ta thấy thì ta tại cung Su-sơ, về tỉnh Ê-lam; và trong sự hiện thấy, ta thấy mình ta ở cạnh sông U-lai.

3 Ta ngước mắt lên và thấy, nầy, có một con chiên đực đứng gần sông, có hai cái sừng; hai sừngcao, nhưng một cái thì cao hơn cái kia, và cái cao hơn thì mọc lên sau.

4 Bấy giờ ta thấy con chiên đực ấy húc sừng mình vào phía tây, phía bắc, và phía nam. Không có thú vật nào chống cự cùng nó được, và chẳng ai có thể cứu được khỏi tay nó. Nó muốn làm chi tùy ý, và nó càng lớn lên.

5 Khi ta nhìn xem sự đó, nầy, một con dê đực đến từ phía tây, đi khắp trên mặt đất; con dê đó có cái sừng mọc rõ ra giữa hai con mắt nó.

6 đến tận chỗ con chiên đực có hai sừng, mà ta đã thấy đứng gần sông; nó hết sức giận chạy đến nghịch cùng chiên đực ấy.

7 Ta thấy nó đến gần con chiên đực, nổi giận húc nó, làm gãy hai cái sừng; con chiên đực không có sức nào chống lại; con dê vật nó xuống đất, giày đạp lên trên, và chẳng ai có thể cứu con chiên đực khỏi tay nó được.

8 Con dê đực làm mình nên lớn lắm; nhưng khi nó đã mạnh, thì cái sừng lớn của nó gãy đi, và ở chỗ đó, có bốn cái sừng mọc rõ ra hướng về bốn gió trên trời.

9 Bởi một trong các sừng, có mọc ra một cái sừng nhỏ, lớn lên rất mạnh, về phương nam, phương đông, lại hướng về đất vinh hiển.

10 Nó lớn lên đến cơ binh trên trời; làm cho đổ xuống đất một phần cơ binh và một phần trong các ngôi sao, rồi nó giày đạp lên.

11 Nó làm mình nên lớn cho đến tướng cơ binh; nó cất của lễ hằng dâng khỏi Ngài, và nơi thánh của Ngài bị quăng xuống.

12 Vì cớ tội lỗi thì cơ binh được phó cho nó, lên với của lễ thiêu hằng dâng; và nó ném bỏ lẽ thật xuống đất, nó làm theo ý mình và được thạnh vượng.

13 Bấy giờ ta nghe một đấng thánh đương nói, và một đấng thánh khác nói cùng đấng đương nói, rằng: Sự hiện thấy nầy về của lễ thiêu hằng dâng và về tội ác sanh ra sự hủy diệt, đặng phó nơi thánh cùng cơ binh để bị giày đạp dưới chơn, sẽ còn có cho đến chừng nào?

14 Người trả lời rằng: Cho đến hai ngàn ba trăm buổi chiều và buổi mai; sau đó nơi thánh sẽ được thanh sạch.

15 Khi mà ta, Ða-ni-ên, nhìn xem sự hiện thấy đó, và ta tìm cách để rõ nghĩa, nầy, có như hình dạng người nam đứng trước ta.

16 Ta nghe tiếng một người nam từ giữa bờ sông U-lai, kêu và bảo rằng: Gáp-ri-ên, hãy cho người nầy hiểu sự hiện thấy đó.

17 Người bèn đến gần chỗ ta đứng; khi người đã đến, ta kinh hãi, và ngã sấp mặt xuống đất. Người bảo ta rằng: Hỡi con người, hãy hiểu biết; vì sự hiện thấy đó có quan hệ với kỳ sau rốt.

18 Khi người đương nói với ta, ta ngủ mê sấp mặt xuống đất; nhưng người đụng đến ta, khiến cho ta đứng dậy.

19 Người bảo ta rằng: Nầy, ta sẽ bảo cho ngươi biết điều sẽ đến trong kỳ sau rốt của sự thạnh nộ; vì điều nầy quan hệ đến kỳ định cuối cùng.

20 Con chiên đực mà ngươi đã thấy, có hai sừng, đó là các vua nước Mê-đi và Phe-rơ-sơ.

21 Con dê xờm đực, tức là vua nước Gờ-réc; và cái sừng lớn ở giữa hai con mắt, tức là vua đầu nhứt.

22 Về sừng đã gãy đi, có bốn sừng mọc lên trong chỗ nó: tức là bốn nước bởi dân tộc đó dấy lên, song quyền thế không bằng sừng ấy.

23 Ðến kỳ sau rốt của nước chúng nó, khi số những kẻ bội nghịch đã đầy, thì sẽ dấy lên một vua, là người có bộ mặt hung dữ và thấu rõ những lời mầu nhiệm.

24 Quyền thế người sẽ lớn thêm, nhưng không phải bởi sức mình. Người làm những sự tàn phá lạ thường; và được thạnh vượng, làm theo ý mình, hủy diệt những kẻ có quyền và dân thành.

25 Người dùng quyền thuật làm nên chước gian dối mình được thắng lợi. Trong lòng người tự làm mình nên lớn, và trong lúc dân ở yên ổn, người sẽ hủy diệt nhiều kẻ; người nổi lên chống với vua của các vua, nhưng người sẽ bị bẻ gãy chẳng bởi tay người ta.

26 Vả, sự hiện thấy về các buổi chiều và các buổi mai mà nói đến là thật. Nhưng ngươi hãy giữ kín sự hiện thấy đó, vì nó quan hệ với sau nhiều ngày.

27 Bấy giờ, ta, Ða-ni-ên, mê mẩn, và đau ốm trong mấy ngày; đoạn ta chổi dậy và làm việc vua. Ta rất lấy làm lạ về sự hiện thấy ấy, nhưng chẳng ai rõ ý nó.

   

From Swedenborg's Works

 

Apocalypse Revealed #449

Study this Passage

  
/ 962  
  

449. And thus I saw the horses in the vision and those who sat on them. (9:17) This symbolizes the discovery then that the reasonings of the interiors of their minds concerning faith alone were fanciful and illusory, and that they themselves were insane because of them.

To see means, symbolically, to perceive their character. The horses symbolize the reasonings of the interiors of their minds concerning faith alone - here their fanciful and illusory reasonings, because we are told that John saw them in vision. People sitting on horses symbolize people who are intelligent owing to their understanding of the Word - here people who are insane because of their fanciful and illusory reasonings contrary to the Word.

[2] Because the interiors of these people's minds appeared in such guises, guises which symbolize fanciful and illusory reasonings concerning faith alone, we should disclose some of them that I took from their own mouths. As for example:

"After the so grievous fall of man, was faith alone not made the one means of salvation? How can we appear before God apart from that means? Is it not the only means? Are we not born in sin? Is our nature not utterly corrupted by Adam's transgression? Is there any other means of healing than faith alone? What shall our works contribute to this? Who can do any good work of himself? Who can purify himself, absolve himself, or justify and save himself? Do not merit-seeking and self-righteousness lie concealed in every little work that a person does of himself? And if perchance we were to do something that is good, could we do it all and fulfill the law? Furthermore, if one sins again one precept, one sins against them all, because they are bound up together.

"Why did the Lord come into the world and so grievously suffer the cross except to take away from us the condemnation and curse of the law, to propitiate God the Father, to become Himself alone merit and righteousness, which are imputed to a person through faith? Otherwise what good or for what good purpose was His advent?

"So, then, since Christ suffered for us and fulfilled the law for us, and took away its power to condemn, can evil in that case any longer condemn us? Or goodness save us? Consequently we who have faith are at complete liberty to think, will, speak and do whatever we please, provided we do not suffer any loss of reputation, esteem, or material gain, or incur the penalties of civil law, which would bring infamy and disgrace."

Some of these people who wandered about further north said that good works done for the sake of salvation are hurtful, destructive, and cursed. Among them were also some church elders.

[3] This much I heard; but they kept prattling on and muttering about more, which I did not hear.

They spoke, moreover, shamelessly, without constraint, and behaved wantonly in both word and deed, free of any fear over any wickedness except to keep up pretenses in order to appear respectable.

Such are the interior workings of the minds, and so the outer actions of the bodies, of people who make the whole of religion faith alone.

All of this that they told me collapses, however, if one turns to the Lord directly as Savior, believing in Him and doing good, both of these for the sake of salvation, and this by the person as if of himself, yet believing that it is the Lord's doing. Unless a person does this as if of himself, no faith is possible, and no charity, and thus no religion and so no salvation.

  
/ 962  
  

Many thanks to the General Church of the New Jerusalem, and to Rev. N.B. Rogers, translator, for the permission to use this translation.