The Bible

 

Sáng thế 31

Study

   

1 Gia-cốp được nghe lời các con La-ban nói rằng: Gia-cốp đã lấy hết gia tài cha ta, và vì nhờ của cha ta, nên mới được giàu có dường ấy.

2 Gia-cốp cũng để ý coi nét mặt cậu, nhận biết rằng người chẳng đối ở với mình như trước nữa.

3 Ðức Giê-hô-va phán cùng Gia-cốp rằng: Hãy trở về xứ của tổ phụ ngươi, chốn bà con ngươi, ta sẽ phù hộ ngươi.

4 Gia-cốp bèn sai người gọi a-chên và Lê-a đến nơi cầm bầy súc vật của mình ngoài đồng,

5 nói cùng họ rằng: Ta thấy sắc mặt cha hai ngươi đối cùng ta chẳng còn như trước nữa, nhưng nhờ Ðức Chúa Trời của cha ta phù hộ ta.

6 Chánh hai ngươi cũng biết rằng ta đã giúp cha hai ngươi hết sức,

7 còn cha hai ngươi lại khinh bạc và mười lần thay đổi công giá ta; nhưng Ðức Chúa Trời không cho phép người làm hại ta chút nào.

8 Khi người dạy rằng: Các con chiên có đốm dùng làm công giá ngươi, quả các con chiên đều sanh con ra có sọc.

9 Thế thì, Ðức Chúa Trời đã bắt súc vật của cha hai ngươi cho ta đó!

10 Ðương trong lúc chiên giao hiệp nhau, ta nhướng mắt lên, chiêm bao thấy các chiên đực đương giao hiệp cùng chiên cái đều có sọc, có rằn và có đốm.

11 Thiên sứ Ðức Chúa Trời phán cùng ta trong mộng rằng: Hỡi Gia-cốp! Ta bèn thưa: Có tôi đây.

12 Thiên sứ rằng: Hỡi nhướng mắt lên mà nhìn: hết thảy chiên đực đương giao hiệp cùng chiên cái đều có sọc, có rằn và có đốm; vì ta đã thấy cách La-ban ăn ở cùng ngươi rồi.

13 Ta đây là Ðức Chúa Trời của Bê-tên, tức nơi ngươi đã thoa dầu đầu cây trụ và đã khấn vái ta. Bây giờ, hãy đứng dậy, ra khỏi xứ bầy và trở về xứ của bà con ngươi.

14 a-chên và Lê-a đáp cùng người mà rằng: Chúng tôi còn một phần chi hay là cơ nghiệp chi nơi nhà cha chúng tôi chăng?

15 Vì người đã gả bán chúng tôi và ăn xài hết tiền bạc bán nữa, há người chẳng đãi chúng tôi như người dưng ư?

16 Các tài vật mà Ðức Chúa Trời đoạt nơi tay cha chúng tôi tức là của chúng tôi và của con cái chúng tôi. Vậy bây giờ, chàng hãy làm theo mọi lời Ðức Chúa Trời đã phải dạy.

17 Gia-cốp bèn đứng dậy, đỡ vợ và con lên lưng lạc đà,

18 dẫn hết thảy súc vật và của cải mình, tức súc vật mình đã gây dựng ở Pha-đan-a-ram, đặng trở về cùng Y-sác, cha mình, ở Ca-na-an.

19 Trong lúc La-ban mắc đi hớt lông chiên người, thì a-chên ăn cắp các pho tượng thờ trong nhà của cha mình.

20 Gia-cốp gạt La-ban, vì không nói rằng, mình muốn đi trốn.

21 Vậy, người đứng dậy, đem theo hết thảy tài vật mình, trốn đi ngang qua sông, thẳng tuốt về núi Ga-la-át.

22 Ðến ngày thứ ba, người ta học lại cùng La-ban rằng Gia-cốp đã trốn đi rồi.

23 Người bèn đem các anh em mình đuổi theo Gia-cốp trong bảy ngày đường, và theo kịp tại núi Ga-la-át.

24 Nhưng trong cơn chiêm bao lúc ban đêm, Ðức Chúa Trời đến cùng La-ban, người A-ram, mà phán rằng: Dầu lành dầu dữ, thế nào ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết.

25 Vậy, La-ban theo kịp Gia-cốp. Vả, Gia-cốp đương đóng trại trên núi; La-ban và các anh em người cũng đóng trại trên núi Ga-la-át.

26 La-ban nói cùng Gia-cốp rằng: Cháu đã làm chi vậy? Cháu đã gạt cậu và dẫn mấy đứa gái cậu như phu tù giặc.

27 Sao trốn nhẹm, gạt và không cho cậu hay trước? Có lẽ cậu đưa đi rất vui vẻ, tiếng hát, tiếng đờn và tiếng trống phụ đưa.

28 Cháu làm cách dại dột vậy, không để cho cậu hôn con traicon gái cậu.

29 Tay cậu có đủ quyền làm hại cháu; nhưng Ðức Chúa Trời của cha cháu đã mách bảo cùng cậu tối hôm qua rằng: Dầu lành dầu dữ, ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết.

30 Bây giờ, vì lòng cháu mong mỏi về nhà cha cháu, nên đã ra đi; nhưng cớ sao cháu lại ăn cắp các pho tượng cậu?

31 Gia-cốp đáp rằng: Vì cớ tôi e cậu bắt hai người con gái lại chăng.

32 Nhưng tìm nơi ai được các pho tượng của cậu, thì ai đó sẽ bị chết đi! Tại trước mặt các anh em chúng ta, cậu hãy kiểm soát các món nơi tôi đi, và hãy lấy vật chi thuộc về cậu. Vả, Gia-cốp vốn không hay rằng a-chên đã trộm mấy pho tượng đó.

33 Vậy, La-ban vào trại Gia-cốp, trại Lê-a, trại hai người đòi, chẳng tìm được chi cả. Ðoạn, ở trại Lê-a bước ra đi vào trại a-chên.

34 Vả, a-chên có lấy mấy pho tượng đó, giấu dưới bành lạc đà, rồi ngồi lên trên. La-ban soát lục khắp trại chẳng gặp pho tượng.

35 Nàng bèn thưa cùng cha rằng: Vì trong mình con có việc riêng của đờn bà, nên đứng dậy rước chẳng được; xin chúa chớ giận con chi hết. Người kiếm, nhưng chẳng thấy pho tượng đâu hết.

36 Gia-cốp bèn nổi giận rầy lộn cùng La-ban, mà rằng: Tôi có án gì, tội gì, mà cậu hằm hằm đuổi theo như vậy!

37 Cậu đã soát lục các đồ hành lý tôi, có kiếm được món chi thuộc về nhà cậu chăng? Hãy đem món đó ra trước mặt anh em tôi cùng anh em cậu, đặng họ xét đoán đôi ta.

38 Kìa, đã hai mươi năm tôi ăn ở nơi nhà cậu, chiên cùng cậu nào có sảo thai, và tôi chẳng hề ăn thịt chiên đực của bầy cậu bao giờ;

39 cũng chẳng hề đem về cho cậu một con nào bị ; bằng có, chính tôi chịu đền đó thôi. Cậu cớ đòi luôn những con bị ăn cắp ban ngày và ăn trộm ban đêm.

40 Ban ngày tôi chịu nắng nồng, ban đêm chịu lạnh lùng, ngủ nào có an giấc được đâu.

41 Ðó trong hai mươi năm tôi ở tại nhà cậu là thế; trong mười bốn năm giúp việc, để được hai con gái cậu, và sáu năm đặng lãnh lấy bầy súc vật của cậu, mà cậu lại còn thay đổi mười lần công giá tôi.

42 Nếu Ðức Chúa Trời của cha tôi, Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, là Ðấng mà Y-sác kính sợ, không phù hộ tôi, chắc bây giờ cậu đuổi tôi ra tay không, Ðức Chúa Trời đã xem thấy nỗi đau-khổ tôi cùng công việc hai tay tôi làm, nên đêm qua Ngài đã xét công bình rồi đó.

43 La-ban đáp cùng Gia-cốp mà rằng: Các đứa gái nầy là con của cậu; các đứa trẻ nầy là trẻ của cậu; các bầy súc vật tức là bầy súc vật của cậu, và các vật chi cháu thấy được tức là của cậu hết; ngày nay cậu sẽ làm chi được cùng các con gái hai là các cháu cậu đó?

44 Vậy bây giờ, hè! chúng ta kết-ước cùng nhau, để dùng làm chứng cho cậu và cháu.

45 Gia-cốp lấy một hòn đá, dựng đứng lên làm trụ;

46 nói cùng các anh em mình rằng: Hãy lượm góp đá lại. Chúng bèn góp đá lại, chất thành một đống, rồi ngồi lên trên ăn bữa.

47 La-ban đặt trên đống đá đó là Y-ê-ga Sa-ha-du-ta; còn Gia-cốp kêu là Ga-lét.

48 La-ban nói rằng: Ðống đá nầy ngày nay làm chứng cho cậu và cháu đó. Cho nên chúng gọi là Ga-lét.

49 Mà cũng gọi là Mích-ba, vì La-ban có nói thêm rằng: Khi chúng ta phân cách nhau, cầu xin Ðức Giê-hô-va coi sóc cậu và cháu.

50 Nếu cháu hành hạ các con gái cậu, nếu cưới vợ khác nữa, thì hãy giữ mình! Chẳng phải người thường soi xét ta đâu, bèn là Ðức Chúa Trời làm chứng cho chúng ta vậy.

51 La-ban lại nói cùng Gia-cốp rằng: Nầy đống đá, nầy cây trụ mình cậu đã dựng lên giữa cậu và cháu đây.

52 Ðống đá nầy và cây trụ nầy làm chứng rằng cậu chẳng qua khỏi đây, đi đến nơi cháu, và cháu cũng chẳng vượt khỏi đây, đi đến nơi cậu, trong khi có ý muốn làm hại nhau.

53 Cầu xin Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của Na-cô, Ðức Chúa Trời của cha các người đó đoán xét cho chúng ta! Gia-cốp chỉ Ðấng của Y-sác, cha mình, kính sợ mà thề.

54 Ðoạn, người dâng một của lễ tại trên núi, và mời các anh em mình dùng bánh. Vậy, chúng dùng bánh, rồi ở ban đêm trên núi.

55 La-ban dậy sớm, hôn các con trai và các con gái mình, và chúc phước cho, rồi đi trở về nhà mình.

   

From Swedenborg's Works

 

Arcana Coelestia #3941

Study this Passage

  
/ 10837  
  

3941. And Reuben went in the days of wheat-harvest. That this signifies faith as regards its state of love and charity, is evident from the representation of Reuben, as being the faith which is the first thing of regeneration (see n. 3861, 3866); from the signification of “days,” as being states (n. 23, 487, 488, 493, 893, 2788, 3462, 3785); and from the signification of “wheat,” as being love and charity-to be explained in what follows; hence “wheat-harvest” is an advancing state of love and charity. The means of the conjunction of the external man with the internal have been described under the representation of the four sons of Jacob by the handmaids; and the subject now treated of is the conjunction of good and truth by means of the rest of the sons; and therefore the “dudaim” are first spoken of, by which this conjunction or conjugial relation is signified. The reason why a “wheat-harvest” signifies an advancing state of love and charity, is that a “field” signifies the church, and thus the things of the church; and the “seeds” sown in the field signify the things of good and truth; and the plants born from them, such as wheat, barley, and other grains, signify the things of love and charity, and also of faith. The states of the church in regard to these things are therefore compared to “seedtime” and “harvest,” and are so called, as inGenesis 8:22 (n. 932).

[2] That “wheat” denotes the things of love and charity, may also be seen from the following passages.

In Moses:

Jehovah maketh him to ride on the high places of the earth, and feedeth him with the increase of the fields, and maketh him to suck honey out of the rock, and oil out of the flinty rock; butter of the herd and milk of the flock, with the fat of lambs and of rams, the sons of Bashan, and of he-goats, with the fat of the kidneys of wheat, and thou didst drink the pure blood of the grape (Deut 32:13-14);

here in the internal sense the subject treated of is the Ancient Church and its state when it was set up; and all the things of love and charity and all the things of faith that were in it, are described by significatives. The “fat of the kidneys of wheat” is the celestial of love and charity; and as “fat” or “fatness” signifies the celestial (n. 353), and “wheat,” love, they are frequently joined together in the Word-as also in David:

O that My people were obedient to Me, that Israel would walk in My ways. He should feed them with the fat of wheat, and with honey out of the rock would I satisfy thee (Psalms 81:13, 16).

And again in the same:

Jehovah, He maketh thy border peace, and filleth thee with the fat of wheat (Psalms 147:14).

[3] That “wheat” is love and charity, may be seen in Jeremiah:

Many shepherds have destroyed My vineyard, they have trodden down the portion of My field, they have made the portion of My field a wilderness of solitude. Wasters are come upon all the hills in the wilderness; for the sword of Jehovah devoureth from one end of the land even to the other end of the land; no flesh hath peace. They have sown wheat, and have reaped thorns (Jeremiah 12:10, 12-13);

“vineyard” and “field” denote the church; the “wilderness of solitude,” its vastation; the “sword that devoureth,” the vastation of truth; “no peace,” no good that affects; “sowing wheat,” the goods of love and charity; “reaping thorns,” the evils and falsities of the love of self and of the world. (That a “vineyard” is the spiritual church, may be seen above, n. 1069; and that a “field” is the church as to good, n. 2971; that a “wilderness” is vastation, n. 1927, 2708; that a “devouring sword” is the vastation of truth, n. 2799; and that “peace” is good that affects, n. 3780)

[4] In Joel:

The field is wasted, the ground mourneth, for the corn is wasted, the new wine is dried up, the oil languisheth, the husbandmen were ashamed, the vine-dressers have howled, for the wheat and for the barley; for the harvest of the field is perished. Gird yourselves and lament, ye priests; howl, ye ministers of the altar (Joel 1:10-11, 13).

Everyone sees that the state of the vastated church is that which is here described; thus that “field” and “ground” are the church; the “corn” 1 its good, and the “new wine” its truth (n. 3580); and that the “wheat” is celestial love, and the “barley” spiritual love; and as the state of the church is treated of, it is said, “gird yourselves and lament, ye priests; howl, ye ministers of the altar.”

[5] In Ezekiel, the Spirit of Jehovah said to the prophet:

Take unto thee wheat, and barley, and beans, and lentils, and millet, and spelt, and put them into one vessel, and make thee bread thereof. With the ordure of man’s dung shalt thou make a cake before their eyes. Thus shall the sons of Israel eat their bread unclean (Ezekiel 4:9, 12-13); where the profanation of good and truth is treated of; the “wheat, barley, beans, lentils, millet, and spelt” denote the kinds of good and its derivative truth; the “bread” or “cake” “made thereof with the ordure of human dung,” denotes the profanation of all of them.

[6] In John:

I saw and behold a black horse; and he that sat thereon had a balance in his hand. And I heard a voice from the midst of the four living creatures, saying, A measure of wheat for a penny, and three measures of barley for a penny; and hurt thou not the oil and the wine (Revelation 6:5-6); where the vastation of good and truth is treated of; a “measure of wheat for a penny” denoting the scarcity of love; and “three measures of barley for a penny,” the scarcity of charity.

[7] In Ezekiel:

Judah and the land of Israel were thy merchants; with wheat of Minnith, and pannag, and honey, and oil, and balsam, they made thy tradings (Ezekiel 27:17); where the subject is Tyre, by which are signified the knowledges of good and truth; the goods of love and charity and their happinesses are the “wheat of Minnith, and pannag, and honey, and oil, and balsam;” “Judah” is the celestial church, and the “land of Israel,” the spiritual church, from which those things are; “tradings” are acquisitions.

[8] In Moses:

A land of wheat and barley, a land of vine and fig-tree and pomegranate, a land of olive, of oil, and of honey (Deuteronomy 8:8);

describing the land of Canaan, which in the internal sense is the Lord’s kingdom (n. 1413, 1437, 1585, 1607, 3038, 3705). The goods of love and charity are signified by the “wheat and barley;” and the goods of faith by the “vine and the fig-tree.”

[9] In Matthew:

Whose fan is in His hand, and He will thoroughly purge His threshing floor and He will gather His wheat into the barn, but the chaff He will burn with unquenchable fire (Matthew 3:12).

John the Baptist thus speaks of the Lord; the “wheat” denotes the good of love and charity; the “chaff,” that in which there is nothing of good. In the same:

Let both grow together until the harvest, and in the time of the harvest I will say to the reapers, Gather first the tares, and bind them in bundles to burn them, but gather the wheat into My barn (Matthew 13:30).

The “tares” denote evils and falsities and the “wheat,” goods. They are comparisons, but the comparisons in the Word are all made by means of significatives.

Footnotes:

1. “Corn (frumentum)” In the Bible the word “corn” always means “the various farinaceous grains ... as wheat, rye, barley, maize, oats.” (Webster.)

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.