The Bible

 

Sáng thế 20

Study

   

1 Áp-ra-ham từ đó đi đến miền Nam, kiều ngụ tại Ghê-ra, ở về giữa khoảng Ca-đe và Su-rơ.

2 Áp-ra-ham nói về Sa-ra, vợ mình rằng: Nó là em gái tôi. A-bi-mê-léc, vua Ghê-ra sai người bắt Sa-ra.

3 Nhưng trong cơn chiêm bao ban đêm, Ðức Chúa Trời hiện đến cùng vua A-bi-mê-léc mà phán rằng: Nầy, ngươi sẽ chết bởi cớ người đờn bà mà ngươi đã bắt đến; vì nàng có chồng rồi.

4 Vả, vua A-bi-mê-léc chưa đến gần người đó, nên thưa rằng: Lạy Chúa, Chúa há sẽ hủy diệt cả một dân công bình chăng?

5 Người đó há chẳng nói với tôi rằng: ấy là em gái tôi chăng? và chánh người nữ há chẳng nói rằng: ấy là anh tôi sao? Tôi làm sự nầy bởi lòng ngay thẳng và tay thanh khiết của tôi.

6 Trong cơn chiêm bao, Ðức Chúa Trời phán nữa rằng: Ta cũng biết ngươi vì lòng ngay thẳng mà làm điều đó; bởi cớ ấy, ta mới ngăn trở ngươi phạm tội cùng ta, và không cho động đến người đó.

7 Bây giờ, hãy giao đờn bà đó lại cho chồng nó, vì chồng nó là một đấng tiên tri, sẽ cầu nguyện cho ngươi, thì ngươi mới được sống. Còn như không giao lại, thì phải biết rằng ngươi và hết thảy ai thuộc về ngươi quả hẳn sẽ chết.

8 Vua A-bi-mê-léc dậy sớm, đòi các tôi tớ mình đến, thuật lại hết mọi lời, thì họ lấy làm kinh ngạc.

9 ồi, A-bi-mê-léc đòi Áp-ra-hamnói rằng: Ngươi đã làm gì cho ta vậy? Ta có làm điều chi mất lòng chăng mà ngươi làm cho ta và cả nước phải bị một việc phạm tội lớn dường nầy? Ðối cùng ta, ngươi đã làm những việc không nên làm đó.

10 Vua A-bi-mê-léc lại nói cùng Áp-ra-ham rằng: Ngươi có ý gì mà làm như vậy?

11 Áp-ra-ham đáp: Tôi tự nghĩ rằng: Trong xứ nầy thật không có ai kính sợ Ðức Chúa Trời, thì họ sẽ vì cớ vợ tôi mà giết tôi chăng.

12 Nhưng nó cũng thật là em gái tôi, em một cha khác mẹ; và tôi cưới nó làm vợ.

13 Khi Ðức Chúa Trời làm cho tôi phải lưu lạc xa nhà cha, thì tôi có nói với nàng rằng: Nầy là ơn của ngươi sẽ làm cho ta: Hễ chỗ nào chúng ta sẽ đi đến, hãy nói về ta: Ấy là anh tôi.

14 Ðoạn, vua A-bi-mê-léc đem chiên và bò, tôi trai cùng tớ gái cho Áp-ra-ham, và trả Sa-ra vợ người lại, mà phán rằng:

15 Nầy, xứ ta sẵn dành cho ngươi; ngươi thích đâu thì ở đó.

16 ồi vua phán cùng Sa-ra rằng: Ðây, ta ban cho anh ngươi một ngàn miếng bạc; số tiền đó dùng cho ngươi như một bức màn che trước mắt về mọi việc đã xảy ra cùng ngươi; và mọi người đều sẽ cho ngươi là công bình.

17 Áp-ra-ham cầu xin Ðức Chúa Trời, thì Ngài chữa bịnh cho vua A-bi-mê-léc, vợ cùng các con đòi người; vậy, họ đều có con.

18 Vả, lúc trước, vì vụ Sa-ra, vợ Áp-ra-ham, nên Ðức Giê-hô-va làm cho cả nhà A-bi-mê-léc đều son sẻ.

   

From Swedenborg's Works

 

Arcana Coelestia #2553

Study this Passage

  
/ 10837  
  

2553. Because I said, Surely there is no fear of God in this place. That this signifies the thought thence derived: that they would have no respect for spiritual truth in that state in which they were, is evident from the signification of the expression “fear of God,” as being respect for Divine or spiritual truth; and from the signification of “place,” as being state (see n. 1273-1275, 1377). The case herein is this: Man cannot apprehend any doctrine that is purely spiritual and celestial, that is, Divine, because it infinitely transcends his apprehension, and thus also his belief. All man’s thoughts are terminated in the natural things which are connected with his senses. Whatever is not said from and according to these natural things is not comprehended, but perishes, like sight that has no bound in some ocean or universe; and therefore if doctrinal matters were set forth before a man in any other manner, they would not be at all received, and thus no respect would be entertained for them; as may be sufficiently evident from everything in the Word, where for this very reason purely Divine things themselves are set forth naturally, nay, sensuously; as that Jehovah has ears, eyes, and a face; and that He has feelings like a man, such as anger, and so forth.

[2] This need was still greater at the time when the Lord came into the world, for then men did not know even what the celestial and the spiritual was, nor even that there was anything internal. Things merely earthly and worldly, and thus external, had full possession of their minds, as was the case with the apostles themselves, who imagined that the Lord’s kingdom would be like a kingdom of this world, and therefore asked that one might sit on His right hand and another on His left, and who long thought that they should sit upon twelve thrones to judge the twelve tribes of Israel; not as yet being aware that in the other life they would not have ability to judge even the smallest thing of one man (n. 2129, at the end). His looking into this state of the human race was the reason of the Lord’s thinking at first whether the rational was to be consulted in the doctrine of faith; and this from His love, which was that the salvation of all might be provided for, and that the Word might not perish.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.