Ang Bibliya

 

Giê-rê-mi 44:27

pag-aaral

       

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

Ang Bibliya

 

Giê-rê-mi 44

pag-aaral

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Mula sa Mga gawa ni Swedenborg

 

Apocalypse Explained # 702

Pag-aralan ang Sipi na ito

  
/ 1232  
  

702. And there were lightnings, voices, and thunders, signifies that at that time in the lower parts where the evil are there were conflicts and disturbances of the thoughts, and reasonings from evils and falsities respecting goods and truths. This is evident from the signification of "lightnings, voices, and thunders," as being enlightenment, thoughts, and perceptions (of which above, n. 273; and in the contrary sense, as here, conflicts and disturbances of the thoughts, and reasoning from evils and falsities respecting the goods and truths of the church (of which above, n. 498. In a strict sense "lightnings" signify the darkenings of the understanding, "voices" reasonings, and "thunders" conclusions respecting falsity from evil, and because from these, according to the state of the interiors with them there then arise conflicts and disturbances of the affections and thoughts, and consequent reasonings from evils and falsities respecting the goods and truths of the church, therefore from logical connection with what precedes, this is what these words signify. It was evident that "the lightnings, voices, and thunders," also "the earthquake and great hail" occurred in the lower parts, since it was in the higher parts that the "temple" and "the ark of the Covenant in the temple" were seen, which signify the appearing of a new heaven where there is worship of the Lord, and a representation of Divine truth through which there is conjunction, as can be seen from the explanation above; and from this it follows that these things occurred in the lower parts through influx from the higher heavens. That such things occurred in the lower parts through influx out of the higher heavens has already been made clear. But since these are such things as do not fall into anyone's understanding except through living revelation and consequent knowledge respecting the influx of higher things into lower in the spiritual world, so as these things have been revealed to me, and have thus been made known to me, I will briefly explain this arcanum.

[2] In the spiritual world, by which are meant both the heavens and the hells, the arrangement is such that the heavens are like expanses one above another, and under the heavens is the world of spirits, and under this are the hells, one below another. Influx from the Lord takes place according to this consecutive arrangement, thus through the inmost heaven into the middle, and through this into the lowest, and from these in their order into the hells which lie beneath. The world of spirits is between, and receives influx both from the heavens and from the hells, each one there according to the state of his life.

[3] But this arrangement of the heavens and of the hells underwent changes from one judgment to another, for the reason that the men who arrived from the earth, of whom the heavens and the hells are constituted, had various affections, some more or less spiritual or internal, and some more or less natural or external. And as the Lord does evil to no one, but good to all, He permitted those who had lived a moral and as it were spiritual life in externals from custom and habit in the world, however interiorly they were conjoined with hell, to form for themselves in the world of spirits a similitude of heaven in various places; and then the heavens above them and the hells below them were so arranged that their interiors through which they were conjoined with hell might be as far as possible kept closed, while their exteriors through which they were conjoined with the lowest heaven were kept open. And then it was provided that the higher heavens should not flow in immediately, because by immediate influx their interiors which were infernal would be opened, and their exteriors which were as it were spiritual would be closed; for the influx of the higher heavens is into the interiors, which are properly the spirits' own, and not into the exteriors, which are not properly their own.

[4] But when such seeming heavens had so greatly increased that the influx from the hells had thereby begun to prevail over the influx from the heavens, and thereby the lowest heaven, which was conjoined with them, began to be weakened, then the Last Judgment was at hand, and by turns a separation was effected of the evil from the good in those new seeming heavens, and this by immediate influx from the higher heavens; and by this influx their interiors which were infernal were opened, and their exteriors which were seemingly spiritual were closed, as has been said above. From this then it is clear why it was that the "temple" appeared, and "the ark in the temple," which signifies the Divine truth by which the higher heavens were enlightened from which influx might come into the lower parts where the evil were. From this influx it came to pass that, in the lower parts where the evil were, lightnings were seen, and voices and thunders were heard, also there was an earthquake, and hail fell. The influx out of the heavens, that is, through the heavens from the Lord, is nothing else than an influx of the love of good and the affection of truth, but with the evil this is turned into such things as correspond to their evils and to the falsities therefrom, thus that correspond to their love of evil and affection of falsity; and as conflicts and disturbances of the thoughts and reasonings from the evils and falsities respecting the goods and truths of the church in which they were correspond to lightnings, voices, and thunders, therefore they are signified by these; for the state of heaven, what it was to be immediately before the Last Judgment, is what is here treated of. The conflicts and disturbances of the thoughts and the reasonings from evils and falsities respecting the goods and truths of the church that arise with those who are inwardly evil but who outwardly appear good, when their interiors have been opened and their exteriors closed, are from the conflict of their interiors with their exteriors in the first stage of separation; but as soon as the exteriors have been wholly closed and they have been left to their own interiors the conflict ceases, for then they are completely in the love of their own evil and in the affection of their own falsity, and thus in the delight of their life. Therefore they then cast themselves down into hell to their like, which takes place at the day of the Last Judgment.

  
/ 1232  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for their permission to use this translation.