聖書

 

Sáng thế 12

勉強

   

1 Vả, Ðức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng: Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ cho.

2 Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn; ta sẽ ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi, và ngươi sẽ thành một nguồn phước.

3 Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước cho ngươi, rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi; và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước.

4 ồi Áp-ram đi, theo như lời Ðức Giê-hô-va đã phán dạy; Lót đồng đi với người. Khi Áp-ram ra khỏi Cha-ran, tuổi người được bảy mươi lăm.

5 Áp-ram dẫn Sa-rai, vợ mình, Lót, cháu mình, cả gia tài đã thâu góp, và các đầy tớ đã được tại Cha-ran, từ đó ra, để đi đến xứ Ca-na-an; rồi, chúng đều đến xứ Ca-na-an.

6 Áp-ram trải qua xứ nầy, đến cây dẻ bộp của Mô-rê, tại Si-chem. Vả, lúc đó, dân Ca-na-an ở tại xứ.

7 Ðức Giê-hô-va hiện ra cùng Áp-ram mà phán rằng: Ta sẽ ban cho dòng dõi ngươi đất nầy! ồi tại đó Áp-ram lập một bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va, là Ðấng đã hiện đến cùng người.

8 Từ đó, người đi qua núi ở về phía đông Bê-tên, rồi đóng trại; phía tây có Bê-tên, phía đông có A-hi. Ðoạn, người lập tại đó một bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va và cầu khẩn danh Ngài.

9 Kế sau, Áp-ram vừa đi vừa đóng trại lần lần đến Nam phương.

10 Bấy giờ, trong xứ bị cơn đói kém; sự đói kém ấy lớn, nên Áp-ram xuống xứ Ê-díp-tô mà kiều ngụ.

11 Khi hầu vào đất Ê-díp-tô, Áp-ram bèn nói cùng Sa-rai, vợ mình, rằng: Nầy, ta biết ngươi là một người đờn bà đẹp.

12 Gặp khi nào dân Ê-díp-tô thấy ngươi, họ sẽ nói rằng: Ấy là vợ hắn đó; họ sẽ giết ta, nhưng để cho ngươi sống.

13 Ta xin hãy xưng ngươi là em gái ta, hầu cho sẽ vì ngươi mà ta được trọng đãi và giữ toàn mạng ta.

14 Áp-ram vừa đến xứ Ê-díp-tô, dân Ê-díp-tô nhìn thấy người đờn bà đó đẹp lắm.

15 Các triều thần của Pha-ra-ôn cùng thấy người và trằm-trồ trước mặt vua; đoạn người đờn bà bị dẫn vào cung Pha-ra-ôn.

16 Vì cớ người, nên Pha-ra-ôn hậu đãi Áp-ram, và Áp-ram được nhiều chiên, bò, lừa đực, lừa cái, lạc đà, tôi trai và tớ gái.

17 Song vì Sa-rai, vợ Áp-ram, nên Ðức Giê-hô-va hành phạt Pha-ra-ôn cùng nhà người bị tai họa lớn.

18 Pha-ra-ôn bèn đòi Áp-ram hỏi rằng: Ngươi đã làm chi cho ta vậy? Sao không tâu với ta rằng là vợ ngươi?

19 Sao đã nói rằng: người đó là em gái tôi? nên nỗi ta đã lấy nàng làm vợ. Bây giờ, vợ ngươi đây; hãy nhận lấy và đi đi.

20 Ðoạn, Pha-ra-ôn hạ lịnh cho quan quân đưa vợ chồng Áp-ram cùng hết thảy tài vật của người đi.

   

スウェーデンボルグの著作から

 

Arcana Coelestia#1442

この節の研究

  
/ 10837に移動  
  

1442. 'As far as the oak-grove of Moreh' means a first perception. This too becomes clear from the sequence of events. It is clear that as soon as Jehovah appeared to the Lord in His celestial things the Lord had attained perception. Celestial things are the source of all perception. What perception is has been stated and shown already in 104, 202, 371, 483, 495, 503, 521, 536, 865. When anyone attains to celestial things he acquires perception from the Lord. All who have become celestial people, such as members of the Most Ancient Church, have acquired perception, as shown already in 125, 597, 607, 784, 895. All who become spiritual people, however, that is, who acquire charity from the Lord, have something akin to perception, namely the voice of conscience, strong or weak, in the measure that the celestial things of charity exist with such persons. This is how it is with the celestial things of charity, for it is in these alone that the Lord is present, and in these that He manifests Himself to man. How much more must this have applied to the Lord, who from infancy moved closer to Jehovah, and was joined and united to Him so that they were one?

  
/ 10837に移動  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.

スウェーデンボルグの著作から

 

Arcana Coelestia#371

この節の研究

  
/ 10837に移動  
  

371. When the most ancient people used the phrase 'Jehovah is saying' they meant perception, for they recognized that it was the Lord who enabled them to perceive. This perception could last only so long as love remained the chief thing. When love to the Lord, and so love towards the neighbour, died out, perception came to an end, the amount of love that remained determining the amount of perception they had. This power of perception was peculiar to the Most Ancient Church, but after faith had been separated from love, as it was among those following the Flood, and charity was conferred through faith, conscience took the place of perception. This conscience was a dictate as well, though in a different way; but this in the Lord's Divine mercy will be discussed later on. When conscience dictates, it is likewise said that 'Jehovah says' in the Word, for conscience is formed from things revealed in the Word, and from cognitions derived from it. And when the Word states or dictates, it is the Lord who is stating. Consequently nothing is more common, even today, than to assert that 'the Lord is saying' when referring to some matter of conscience or of faith.

  
/ 10837に移動  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.