Die Bibel

 

Giê-rê-mi 44

Lernen

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Die Bibel

 

Giê-rê-mi 45

Lernen

   

1 Nầy là lời của tiên tri Giê-rê-mi nói cùng Ba-rúc, con trai Nê-ri-gia, khi người chép trong một quyển sách những lời bởi miệng Giê-rê-mi nói ra, về năm thứ tư đời Giê-hô-gia-kim, con trai Giô-si-a, vua Giu-đa:

2 Hỡi Ba-rúc! Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán cho ngươi như vầy:

3 Ngươi đã nói: Khốn nạn cho ta, vì Ðức Giê-hô-va thêm sự buồn rầu cho sự đau đớn ta; ta mệt nhọc vì than thở, chẳng được nghỉ ngơi!

4 Ngươi khá nói cùng nó rằng: Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, vật ta đã dụng thì ta phá đi, vật ta đã trồng thì ta nhổ đi, sự đó khắp trong cả đất.

5 Còn ngươi, ngươi còn tìm việc lớn cho mình hay sao? Chớ có tìm kiếm, vì nầy, ta sẽ giáng tai vạ cho mọi loài xác thịt; nhưng ngươi, hễ đi đến đâu, ta cũng sẽ ban mạng sống cho ngươi làm của cướp, Ðức Giê-hô-va phán vậy.

   

Aus Swedenborgs Werken

 

Arcana Coelestia #1999

studieren Sie diesen Abschnitt

  
/ 10837  
  

1999. That 'Abram fell on his face' 1 means adoration is clear without explanation. Falling on one's face' was the reverent way in which the Most Ancient Church, and as a consequence the ancients, expressed adoration. The reason they expressed it in this way was that 'the face' meant the inward parts, and 'falling on one's face' 1 represented a state of humiliation of those inward parts; and from this it became in the Jewish representative Church an act of reverence. True adoration or humility of heart entails prostration before the Lord face-downwards on the ground as the natural action resulting from it. Indeed humiliation of heart entails the acknowledgement of oneself as being nothing but uncleanness, and at the same time the acknowledgement of the Lord's infinite mercy towards such. When these acknowledgements are fixed in the mind, the mind itself casts itself down towards hell and prostrates the body. Nor does it raise itself until raised up by the Lord, as happens in all true humiliation, accompanied by a perception that such raising up is of the Lord's mercy. Such was the humiliation of members of the Most Ancient Church. It is different however with adoration which does not flow from humiliation of heart, see 1153.

[2] It is well known from the Word, in the Gospels, that the Lord adored and prayed to Jehovah, His Father, and that He did so as though to Someone other than Himself, even though Jehovah was within Him. But the state that the Lord experienced at such times was the state of His humiliation, the nature of which has been discussed in Volume One, namely this, that at such times as these He was in the infirm human derived from the mother. But to the extent He cast this off and took on the Divine His state was different, which state is called the state of His glorification. In the first state He adored Jehovah as Someone other than Himself, even though He was within Him, for, as has been stated, His Internal was Jehovah. In the latter state however, that is to say, the state of glorification, He spoke to Jehovah as to Himself, since He was Jehovah Himself.

[3] The truth of all this however cannot be grasped unless one knows what the internal is and how the internal operates into the external, and furthermore how the internal and external are distinct and separate and yet joined together. The matter may be illustrated however by means of something similar, namely by means of the internal with man and of its influx and operation into the external with him. For the fact that man has an internal, an interior or rational, and an external, see what has appeared already in 1889, 1940. Man's internal is that which makes him human and distinguishes him from animals. It is by means of this internal that man lives on after death and for ever, and by means of it the Lord can raise him up among angels. It is the prior or primary form from which anyone becomes and is a human being, and it is by means of this internal that the Lord is united to man. The heaven itself that is nearest to the Lord consists of these human internals, but being above even the inmost angelic heaven these internals therefore belong to the Lord Himself. In this way the entire human race is directly present beneath the eyes of the Lord. Distance, a visible feature of this sublunary world, does not exist in heaven, still less above heaven - see what has been mentioned from experience in 1275, 1277.

[4] These inward aspects of men possess no life in themselves but are recipient forms of the Lord's life. To the extent then that anyone is under the influence of evil, both that of his own doing and that which is hereditary, he has been so to speak separated from this internal which is the Lord's and resides with the Lord, and so has been separated from the Lord. For although that human internal is joined to the person and cannot be separated from him, yet to the extent he moves away from the Lord he does in a way separate himself from it, see 1594. But such separation is not a complete severance from that human internal - for if it were, man would no longer be able to live after death; but it is a lack of harmony and agreement with it on the part of his capacities which are beneath it, that is, of his rational and external man. Insofar as disharmony and disagreement are present there is no conjunction, but insofar as they are absent man is joined to the Lord by means of the internal, which is achieved in the measure that he is moved by love and charity, for love and charity effect conjunction. Such is the situation with man.

[5] But the Lord's Internal was Jehovah Himself, since He was conceived from Jehovah, who cannot be divided or become the relative of another, like a son who has been conceived from a human father. For unlike the human, the Divine is not capable of being divided but is and remains one and the same. To this Internal the Lord united the Human Essence. Moreover because the Lord's Internal was Jehovah it was not, like man's internal, a recipient form of life, but life itself. Through that union His Human Essence as well became life itself. Hence the Lord's frequent declaration that He is Life, as in John,

As the Father has Life in Himself, so He has granted the Son to have Life in Himself. John 5:26.

And elsewhere besides this in the same gospel, 1:4; 5:21; 6:33, 35, 48; 11:25. 'The Son' is used to mean the Lord's Human Essence. To the extent therefore that the Lord was in the human which He received by heredity from the mother, He appeared to be distinct and separate from Jehovah, and worshipped Jehovah as Someone other than Himself. But to the extent He cast off this human, the Lord was not distinct and separate from Jehovah but one with Him. The first state, as has been mentioned, was the state of the Lord's humiliation, but the second the state of His glorification.

Fußnoten:

1. lit faces

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.