Die Bibel

 

Sáng thế 2

Lernen

   

1 Ấy vậy, trời đất và muôn vật đã dựng nên xong rồi.

2 Ngày thứ bảy, Ðức Chúa Trời làm xong các công việc Ngài đã làm, và Ngày thứ bảy, Ngài nghỉ các công việc Ngài đã làm.

3 ồi, Ngài ban phước cho ngày thứ bảy, đặt là ngày thánh; vì trong ngày đó, Ngài nghỉ các công việc đã dựng nên và đã làm xong rồi.

4 Ấy là gốc tích trời và đất khi đã dựng nên, trong lúc Giê-hô-va Ðức Chúa Trời dựng nên trời và đất.

5 Vả, lúc đó, chưa có một cây nhỏ nào mọc ngoài đồng, và cũng chưa có một ngọn cỏ nào mọc ngoài ruộng, vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời chưa có cho mưa xuống trên đất, và cũng chẳng có một người nào cày cấy đất nữa.

6 Song có hơi nước dưới đất bay lên tưới khắp cùng mặt đất,

7 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh.

8 Ðoạn, Giê-hô-va Ðức Chúa Trời lập một cảnh vườn tại Ê-đen, ở về hướng Ðông, và đặt người mà Ngài vừa dựng nên ở đó.

9 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời khiến đất mọc lên các thứ cây đẹp mắt, và trái thì ăn ngon; giữa vườn lại có cây sự sống cùng cây biết điều thiện và điều ác.

10 Một con sông từ Ê-đen chảy ra đặng tưới vườn; rồi từ đó chia ra làm bốn ngả.

11 Tên ngả thứ nhứt là Bi-sôn; ngả đó chảy quanh xứ Ha-vi-la, là nơi có vàng.

12 Vàng xứ nầy rất cao; đó lại có nhũ hương và bính ngọc.

13 Tên sông thứ nhì là Ghi-hôn, chảy quanh xứ Cu-sơ.

14 Tên sông thứ ba là Hi-đê-ke, chảy về phía đông bờ cõi A-si-ri. Còn sông thứ tưsông Ơ-phơ-rát.

15 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời đem người ở vào cảnh vườn Ê-đen để trồng và giữ vườn.

16 ồi, Giê-hô-va Ðức Chúa Trời phán dạy rằng: Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn;

17 nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn chắc sẽ chết.

18 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời phán rằng: Loài người ở một mình thì không tốt; ta sẽ làm nên một kẻ giúp đỡ giống như nó.

19 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời lấy đất nắn nên các loài thú đồng, các loài chim trời, rồi dẫn đến trước mặt A-đam đặng thử xem người đặt tên chúng nó làm sao, hầu cho tên nào A-đam đặt cho mỗi vật sống, đều thành tên riêng cho nó.

20 A-đam đặt tên các loài súc vật, các loài chim trời cùng các loài thú đồng; nhưng về phần A-đam, thì chẳng tìm được một ai giúp đỡ giống như mình hết.

21 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời làm cho A-đam ngủ mê, bèn lấy một xương sường, rồi lấp thịt thế vào.

22 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời dùng xương sường đã lấy nơi A-đam làm nên một người nữ, đưa đến cùng A-đam.

23 A-đam nói rằng: Người nầy là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi mà ra. Người nầy sẽ được gọi là người nữ, vì nó do nơi người nam mà có.

24 Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà dính díu cùng vợ mình, và cả hai sẽ trở nên một thịt.

25 Vả, A-đam và vợ, cả hai đều trần truồng, mà chẳng hổ thẹn.

   

Aus Swedenborgs Werken

 

Arcana Coelestia #162

studieren Sie diesen Abschnitt

  
/ 10837  
  

162. All the laws of truth and right stem from celestial sources, that is, from the order of life as it exists with the celestial man; for the whole of heaven is the celestial man, because the Lord alone is the Celestial Man and the All of every single thing in heaven and in the celestial man. This is why they are called celestial. Since every law of truth and right comes down from heavenly sources, that is, from the order of life as it exists with the celestial man - above all the law that concerns marriages - the heavenly marriage ought to be the source of and pattern for all marriages on earth. This marriage consists of one Lord and one heaven, or one Church whose head is the Lord. The consequent law for marriages is that there must be one man (vir) and one wife. When this is the case they represent the heavenly marriage, and are a model of the celestial man. This law was not merely revealed to men (vir) of the Most Ancient Church, but was also inscribed on their internal man. Consequently a man (vir) in those times had but one wife, and they formed one house. But when their descendants fell away from being internal men and became external they began to marry several wives.

[2] Because the men (vir) of the Most Ancient Church by their marriages represented the heavenly marriage, conjugial love was to them like heaven and heavenly happiness. But when that Church went into decline they no longer perceived any happiness in conjugial love, but only in the pleasure obtained from having several wives, which is characteristic of the external man. This the Lord calls 'hardness of heart', on account of which Moses allowed them to marry several wives, as the Lord Himself teaches,

On account of your hardness of heart Moses wrote you this commandment, but from the beginning of creation God made them male and female. For this reason man (homo) will leave his father and mother and cling to his wife, and the two will be as one flesh. So they are no longer two, but one flesh. What therefore God has joined together man (homo) must not put asunder. Mark 10:5-9.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.