Die Bibel

 

Sáng thế 19

Lernen

   

1 Lối chiều, hai thiên sứ đến Sô-đôm; lúc đó, Lót đương ngồi tại cửa thành. Khi Lót thấy hai thiên sứ đến, đứng dậy mà đón rước và sấp mình xuống đất.

2 Người thưa rằng: Nầy, lạy hai chúa, xin hãy đến ở nhà của kẻ tôi tớ, và hãy nghỉ đêm tại đó. Hai chúa hãy rửa chơn, rồi sáng mai thức dậy lên đường. Hai thiên sứ phán rằng: Không, đêm nầy ta sẽ ở ngoài đường.

3 Nhưng Lót cố mời cho đến đỗi hai thiên sứ phải đi lại vào nhà mình. Người dâng một bữa tiệc, làm bánh không men, và hai thiên sứ bèn dùng tiệc.

4 Hai thiên sứ chưa đi nằm, mà các người nam ở Sô-đôm, từ trẻ đến già, tức cả dân, đều chạy đến bao chung quanh nhà.

5 Bọn đó gọi Lót mà hỏi rằng: Những khác đã vào nhà ngươi buổi chiều tối nay ở đâu? Hãy dẫn họ ra đây, hầu cho chúng ta được biết.

6 Lót bèn ra đến cùng dân chúng ở ngoài cửa, rồi đóng cửa lại,

7 nói cùng họ rằng: Nầy, tôi xin anh em đừng làm điều ác đó!

8 Ðây, tôi sẵn có hai con gái chưa chồng, tôi sẽ đưa chúng nó cho anh em, rồi mặc tình anh em tính làm sao tùy ý; miễn đừng làm cho hại cho hai người kia; vì cớ đó, nên họ đến núp bóng mái nhà tôi.

9 Bọn dân chúng nói rằng: Ngươi hãy tránh chỗ khác! Lại tiếp rằng: Người nầy đến đây như kẻ kiều ngụ, lại muốn đoán xét nữa sao! Vậy, thôi! chúng ta sẽ đãi ngươi bạc-tệ hơn hai khách kia. Ðoạn, họ lấn ép Lót mạnh quá, và tràn đến đặng phá cửa.

10 Nhưng hai thiên sứ giơ tay ra, đem Lót vào nhà, và đóng cửa lại,

11 đoạn, hành phạt bọn dân chúng ở ngoài cửa, từ trẻ đến già, đều quáng lòa mắt, cho đến đỗi tìm cửa mệt mà không được.

12 Hai thiên sứ bèn hỏi Lót rằng: Ngươi còn có ai tại đây nữa chăng? ể, con trai, con gái và ai trong thành thuộc về ngươi, hãy đem ra khỏi hết đi!

13 Chúng ta sẽ hủy diệt chỗ nầy, vì tiếng kêu oan về dân thành nầy đã thấu lên đến Ðức Giê-hô-va, nên Ngài sai Chúng ta xuống mà hủy diệt.

14 Lót bèn đi ra và nói cùng rể đã cưới con gái mình rằng: Hãy chổi dậy, đi ra khỏi chốn nầy, vì Ðức Giê-hô-va sẽ hủy diệt thành. Nhưng các chàng rể tưởng người nói chơi.

15 Ðến sáng, hai thiên sứ hối Lót và phán rằng: Hãy thức dậy, dẫn vợ và hai con gái ngươi đương ở đây ra, e khi ngươi cũng chết lây về việc hình phạt của thành nữa chăng.

16 Nhưng Lót lần lữa; vì cớ Ðức Giê-hô-va thương xót Lót, nên hai thiên sứ nắm lấy tai kéo người, vợ cùng hai con gái người, và dẫn ra khỏi thành.

17 Vả, khi hai thiên sứ dẫn họ ra khỏi rồi, một trong hai vì nói rằng: Hãy chạy trốn cứu lấy mạng, đừng ngó lại sau và cũng đừng dừng bước lại nơi nào ngoài đồng bằng; hãy chạy trốn lên núi, kẻo phải bỏ mình chăng.

18 Lót đáp lại rằng: Lạy Chúa, không được!

19 Nầy, tôi tớ đã được ơn trước mặt Chúa; Chúa đã tỏ lòng nhơn từ rất lớn cùng tôi mà cứu tròn sự sống tôi. Nhưng tôi chạy trốn lên núi không kịp trước khi tai nạn đến, thì tôi phải chết.

20 Kìa, thành kia đã nhỏ, lại cũng gần đặng tôi có thế ẩn mình. Ôi! chớ chi Chúa cho tôi ẩn đó đặng cứu tròn sự sống tôi. Thành nầy há chẳng phải nhỏ sao?

21 Thiên sứ phán rằng: Ðây, ta ban ơn nầy cho ngươi nữa, sẽ không hủy diệt thành của ngươi đã nói đó đâu.

22 Mau Mau hãy lại ẩn đó, vì ta không làm chi được khi ngươi chưa vào đến nơi. Bởi cớ ấy, nên người ta gọi tên thành nầy là Xoa.

23 Khi mặt trời mọc lên khỏi đất, thì Lót vào đến thành Xoa.

24 Ðoạn, Ðức Giê-hô-va giáng mưa diêm sanh và lửa từ nơi Ngài trên trời sa xuống Sô-đôm và Gô-mô-rơ,

25 hủy diệt hai thành nầy, cả đồng bằng, hết thảy dân sự cùng các cây cỏ ở nơi đất đó.

26 Nhưng vợ của Lót quay ngó lại đặng sau mình, nên hóa ra một tượng muối.

27 Áp-ra-ham dậy sớm, đi đến nơi mà người đã đứng chầu Ðức Giê-hô-va,

28 ngó về hướng Sô-đôm và Gô-mô-rơ, cùng khắp xứ ở đồng bằng, thì thấy từ dưới đất bay lên một luồng khói, như khói của một lò lửa lớn.

29 Vả, khi Ðức Chúa Trời hủy diệt các thành nơi đồng bằng, tức là thành Lót ở, thì nhớ đến Áp-ra-ham, cứu Lót ra khỏi chốn phá tan đó.

30 Lót ở Xoa thì sợ hãi, nên cùng hai con gái mình bỏ đó mà lên núi, ở trong một hang đá kia.

31 Cô lớn nói cùng em mình rằng: Cha ta đã già, mà không còn ai trên mặt đất đến sánh duyên cùng ta theo như thế thường thiên hạ.

32 Hè! chúng ta hãy phục rượu cho cha, và lại nằm cùng người, để lưu truyền dòng giống cha lại.

33 Ðêm đó, hai nàng phục rượu cho cha mình; nàng lớn đến nằm cùng cha; nhưng người chẳng hay lúc nào nàng nằm, lúc nào nàng dậy hết.

34 Qua ngày mai, chị nói cùng em rằng: Nầy, đêm hôm qua ta đã nằm cùng cha rồi; hôm nay chúng ta hãy phục rượu cho cha nữa, rồi em hãy lại nằm cùng người, để lưu truyền dòng giống cha lại.

35 Ðêm đó, hai nàng lại phục rượu cho cha mình nữa, rồi nàng nhỏ thức dậy lại nằm cùng cha; nhưng người chẳng hay lúc nào nàng nằm, lúc nào nàng dậy hết.

36 Vậy, hai con gái của Lót do nơi cha mình mà thọ thai.

37 Nàng lớn sanh được một con trai, đặt tên là Mô-áp; ấy là tổ phụ của dân Mô-áp đến bây giờ.

38 Người em cũng sanh đặng một con trai, đặt trên là Bên-Am-mi; ấy là tổ phụ của dân Am-môn đến bây giờ.

   

Aus Swedenborgs Werken

 

Arcana Coelestia #2447

studieren Sie diesen Abschnitt

  
/ 10837  
  

2447. From Jehovah out of heaven. That this signifies from the laws of order as to truth, because they separate themselves from good, cannot be seen except from the internal sense, by which there is disclosed how the case stands with punishments and damnations: that they in no wise come from Jehovah, that is, from the Lord, but from the man himself, the evil spirit, and the devil; and this from the laws of order as to truth, because they separate themselves from good.

[2] All order is from Jehovah, that is, from the Lord, and according to this order are all things directed by Him both in general and in particular, but in many different ways, to wit, from Will, from Good-pleasure, from Leave, and from Permission. The things that are from His will and good-pleasure are from the laws of order as to good, and so also are many of those which are from leave, and some of those which are from permission. But when a man separates himself from good he casts himself into the rule of the laws of order that are of truth separated from good, which are such that they condemn; for all truth condemns man and casts him down into hell; whereas the Lord from good, that is, from mercy, saves him, and uplifts him into heaven. From this we see that it is man himself who condemns himself.

[3] The things done from permission are mostly of this nature, as for example, that one devil punishes and torments another; and innumerable other things of this kind. These things are from the laws of order as to truth separated from good; for the devils could not otherwise be held in bonds, and withheld from rushing upon all the well disposed and good, and eternally destroying them. It is the prevention of this which is the good the Lord has in view. The case herein is similar to that which exists on earth, where a mild and clement king, who intends and does nothing but good, must needs suffer his laws to punish the evil and the wicked (although he punishes no one, but rather grieves that they are such that their evils must punish them), for otherwise he would leave his kingdom itself a prey to them; which would be the height of rigor and of unmercifulness.

[4] This shows that Jehovah in no wise caused it to rain brimstone and fire, that is in no wise condemned to hell; but that the men themselves who were in evil and thence in falsity did this, because they had separated themselves from good, and so had cast themselves into the rule of the laws of order that come from truth alone. From all which it follows that this is the internal sense of these words.

[5] That in the Word “evil,” “punishing,” “cursing,” “damnation,” and many other such things are attributed to Jehovah or the Lord, as here that He made it “rain brimstone and fire,” we read in Ezekiel:

I will contend against him with pestilence and with blood; and I will rain upon him fire and brimstone (Ezekiel 38:22).

In Isaiah:

The breath of Jehovah like a stream of brimstone doth kindle it (Isaiah 30:33).

In David:

Jehovah shall rain upon the wicked snares, fire, and brimstone (Psalms 11:6).

Again:

There went up a smoke out of His nostrils, and fire out of His mouth, coals did burn from Him (Psalms 18:8).

In Jeremiah:

Lest My fury go forth like fire, and burn, and there is none to quench it (Jeremiah 21:12).

In Moses:

A fire is kindled in Mine anger, and shall burn unto the lowest hell (Deuteronomy 32:22);

besides similar things in many other places. The reason why such things are attributed in the Word to Jehovah or the Lord has been explained in Part First (n. 223, 245, 589, 592, 696, 735, 1093, 1638, 1683, 1874); for such things are as far from coming from the Lord, as good is far from evil, or as heaven is from hell, or what is Divine from what is diabolical. Evil, hell, and the devil do these things; but by no means the Lord, who is mercy itself and good itself; but because He appears to do them, therefore for the reasons mentioned in the numbers cited, they are attributed to Him.

[6] From its being said in this verse that Jehovah caused it to rain from Jehovah out of heaven, it appears in the sense of the letter as if there were two; one on earth, and one in heaven; but the internal sense teaches how this also is to be understood, namely, that by the Jehovah first named is meant the Lord’s Divine Human and Holy proceeding (meant in this chapter by the “two men”) and by the Jehovah named in the second place is meant the Divine Itself that is called the “Father” (spoken of in the preceding chapter); and that this Trine is in the Lord, as He himself says in John:

He that hath seen Me hath seen the Father; believe Me, that I am in the Father, and the Father in Me (John 14:9-11).

And concerning the Holy proceeding, in the same:

The Comforter shall not speak from Himself but He shall take of Mine, and shall declare it unto you (John 16:13-15).

Thus Jehovah is one, although two are here named; two being named for the reason that all the laws of order are from the Lord’s Divine Itself, Divine Human, and Holy proceeding.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.