Die Bibel

 

Cuộc di cư 29

Lernen

   

1 Ðây là điều ngươi sẽ làm đặng biệt riêng A-rôn và con trai người riêng ra thánh, để họ làm chức tế lễ trước mặt ta.

2 Hãy bắt một con bò tơ đực và hai con chiên đực không tì vít, dùng bột mì thiệt mịn làm bánh không men, bánh nhỏ không men nhồi với dầu, và bánh tráng không men tẩm dầu;

3 rồi để các bánh đó trong một giỏ dâng luôn lên cùng bò tơ đực và hai chiên đực.

4 Ðoạn, ngươi sẽ biểu A-rôn cùng các con trai người đến gần nơi cửa hội mạc, rồi lấy nước tắm cho họ.

5 Kế đó, lấy bộ áo mặc cho A-rôn, tức là áo lá mặc trong, áo dài của ê-phót, ê-phót, và bảng đeo ngực, rồi lấy đai của ê-phót thắt lưng cho người;

6 đoạn đội cái lên đầu và để thẻ thánh trên ,

7 cùng lấy dầu xức đổ trên đầu và xức cho người.

8 Lại biểu các con trai A-rôn đến gần mặc áo lá cho họ,

9 rồi lấy đai thắt lưng và đội mũ cho A-rôn cùng các con trai người. Thế thì, chức tế lễ sẽ bởi mạng lịnh định đời đời cho họ. Ngươi lập A-rôn và các con trai người là thế.

10 Ðoạn, hãy dắt con bò tơ đực lại gần trước hội mạc, A-rôn cùng các con trai người sẽ nhận tay mình trên đầu con bò đó.

11 Ngươi hãy giết bò đực trước mặt Ðức Giê-hô-va, tại nơi cửa hội mạc;

12 rồi lấy huyết bò đó, nhúng ngón tay vào, bôi các sừng của bàn thờ, và đổ khắp dưới chân bàn thờ.

13 Cũng hãy lấy hết thảy những mỡ bọc ruột, tấm da mỏng bọc gan, hai trái cật và mỡ trên trái cật, mà đem xông trên bàn thờ.

14 Nhưng ở ngoài trại quân hãy thiêu hết thịt, da, và phẩn của con bò đực đó; ấy là một của lễ chuộc tội vậy.

15 Ngươi cũng hãy bắt một trong hai con chiên đực, A-rôn và các con trai ngươi sẽ nhận tay mình trên đầu nó;

16 rồi giết chiên đực đó, lấy huyết mà rưới khắp chung quanh trên bàn thờ.

17 Kế đó, sả chiên ra từng miếng, rửa sạch bộ lòng và giò đi, rồi để lên trên các miếng đã sả và đầu nó;

18 đoạn xông cả con chiên đực tại trên bàn thờ; ấy là một của lễ thiêu, có mùi thơm dâng cho Ðức Giê-hô-va, tức là một của lễ dùng lửa dâng lên cho Ðức Giê-hô-va vậy.

19 Ðoạn, ngươi hãy bắt con chiên đực thứ nhì, A-rôn cùng các con trai người sẽ nhận tay mình trên đầu nó;

20 rồi ngươi giết chiên đực đó, lấy huyết bôi nơi trái tai hữu của A-rôn và của các con trai người, trên ngón cái bàn tay mặt và ngón cái bàn chân mặt; huyết còn dư hãy rưới chung quanh trên bàn thờ.

21 Ngươi hãy lấy huyết ở nơi bàn thờ và dầu xức mà rảy trên mình và quần áo A-rôn, cùng trên mình và quần áo các con trai người. Như vậy, A-rôn cùng quần áo mình, các con trai người cùng quần áo họ sẽ được biệt riêng ra thánh.

22 Vì cớ chiên đực đó dùng làm lễ truyền chức, nên ngươi hãy lấy mỡ, đuôi, mỡ bọc ruột, tấm da mỏng bọc gan, hai trái cật, cùng mỡ trên trái cật và giò bên hữu,

23 lại lấy luôn mộtbánh, một bánh nhỏ nhồi với dầu, và một cái bánh tráng ở trong giỏ bánh không men để trước mặt Ðức Giê-hô-va;

24 rồi ngươi để mấy món đó trong lòng bàn tay A-rôn, và trong lòng bàn tay của các con trai ngươi, mà đưa qua đưa lại trước mặt Ðức Giê-hô-va.

25 Ðoạn, hãy lấy ra khỏi bàn tay họ đem xông trên bàn thờ, ở trên của lễ thiêu, để cho có mùi thơm trước mặt Ðức Giê-hô-va; ấy là một của lễ dùng lửa dâng lên cho Ðức Giê-hô-va.

26 Cũng hãy lấy cái o chiên đực về lễ lập A-rôn mà đưa qua đưa lại trước mặt Ðức Giê-hô-va. Ấy sẽ về phần ngươi.

27 Vậy, ngươi sẽ biệt riêng ra thánh cái o và giò của chiên đực đã dùng làm lễ lập A-rôn cùng các con trai người, tức là o đã đưa qua đưa lại, và giò đã giơ lên.

28 Lễ vật nầy sẽ do nơi Y-sơ-ra-ên dâng cho A-rôn cùng các con trai người tùy theo mạng lịnh đời đời đã lập, vì là một điều ban cho bởi trong các của lễ thù ân của dân Y-sơ-ra-ên, tức là một của lễ giơ lên mà họ dâng cho Ðức Giê-hô-va vậy.

29 Những áo thánh của A-rôn sẽ để lại cho các con trai nối sau người, để họ mặc áo đó, được xức dầu và lập trong chức tế lễ.

30 Ai trong vòng con trai người được làm thầy tế lễ thế cho ngươi, mà đến hội mạc đặng hầu việc tại nơi thánh, thì sẽ mặc áo đó trong bảy ngày.

31 Ðoạn, ngươi hãy bắt con chiên đực dùng làm lễ thiết lập mà nấu thịt nó trong một nơi thánh.

32 A-rôn cùng các con trai người sẽ ăn thịt chiên đực đó, cùng bánh trong giỏ nơi cửa hội mạc.

33 Vậy, họ sẽ ăn các món nầy, bởi đó được chuộc tội, để lập và biệt họ riêng ra thánh; nhưng khách ngoại bang chẳng được ăn, vì các món đó đã biệt riêng ra thánh rồi.

34 Nếu thịt lễ thiết lập và bánh còn dư lại đến ngày mai, ngươi hãy thiêu trong lửa, chớ nên ăn, vì là của đã biệt riêng ra thánh.

35 Vậy, theo mọi điều ta phán dặn, ngươi hãy làm cho A-rôn cùng các con trai người, và lập họ trong bảy ngày.

36 Mỗi ngày hãy dâng một con bò tơ đực đặng chuộc tội, và dâng vì bàn thờ một của lễ chuộc tội cùng xức dầu cho để biệt bàn thờ riêng ra thánh.

37 Trong bảy ngày ngươi hãy làm lễ chuộc tội cho bàn thờ và biệt riêng ra thánh; bàn thờ sẽ trở nên rất thánh, phàm vật chi đụng đến đều sẽ được nên thánh vậy.

38 Ðây là các điều ngươi sẽ dâng lên bàn thờ: Hai chiên con một tuổi, mỗi ngày thường thường như vậy.

39 Buổi sớm mai ngươi hãy dâng một trong hai chiên con; con thứ nhì hãy dâng vào buổi chiều tối.

40 Với con chiên thứ nhất, hãy dâng một phần mười bột mì mịn nhồi với một phần tư hin dầu ép, và cùng lễ quán một phần tư hin rượu nho.

41 Về con chiên thứ nhì hãy dâng vào buổi chiều tối với một của lễ và một lễ quán y như lễ sớm mai; ấy là một của lễ thiêu, có mùi thơm dâng cho Ðức Giê-hô-va.

42 Ấy là một của lễ thiêu mà các ngươi phải dâng luôn luôn, trải qua các đời, tại cửa hội mạc trước mặt Ðức Giê-hô-va, là nơi ta sẽ giáng lâm mà phán cùng ngươi.

43 Vậy, ta sẽ có tại đó cùng dân Y-sơ-ra-ên; chỗ nầy sẽ vì sự vinh hiển ta mà được biệt riêng ra thánh.

44 Ta sẽ biệt hội mạc cùng bàn thờ riêng ra thánh; cùng biệt A-rôn và các con trai người riêng ra thánh nữa, đặng họ làm chức tế lễ trước mặt ta.

45 Ta sẽ ở giữa dân Y-sơ-ra-ên, làm Ðức Chúa Trời dân ấy.

46 Dân ấy sẽ biết ta là Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của chúng nó, đã đem chúng nó ra khỏi xứ Ê-díp-tô đặng ở giữa vòng họ. Ta là Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của họ.

   

Aus Swedenborgs Werken

 

Apocalypse Revealed #884

studieren Sie diesen Abschnitt

  
/ 962  
  

884. 21:4 "And God will wipe away every tear from their eyes, and there shall be no more death, nor sorrow, nor crying, neither shall there be any more toil, for the former things have passed away." This symbolically means that the Lord will take away from them all grief of mind, all fear of damnation, all fear of evils and falsities from hell, and of temptations or trials on account of them, and they will remember them no more, because the dragon that inflicted them has been cast out.

God's wiping away every tear from their eyes means, symbolically, that the Lord will take away from them all grief of mind, for shedding tears is caused by grief of mind. The death that will be no more symbolizes damnation, as in nos. 325, 765, 853, 873 - here, the fear of it. The sorrow that will be no more symbolizes a fear of evils from hell, for sorrow has various symbolic meanings, being everywhere a sorrow over whatever is portrayed as its cause. Here it is a fear of evils from hell, because it is preceded by a fear of damnation and followed by a fear of falsities from hell, and of temptations or trials on account of them. Crying symbolizes a fear of falsities from hell, as will be seen in the next number. The toil that will be no more symbolizes temptations or trials (no. 640). Its being no more because the former things have passed away means, symbolically, that the temptations or trials will not be remembered, because the dragon that inflicted them has been cast out; for these are the former things that have passed away.

[2] But this needs to be illustrated. Every person after death comes first into the world of spirits, which is midway between heaven and hell, and there he is prepared, a good person for heaven, and an evil one for hell. Regarding this world, see nos. 784, 791, 843, 850, 866, 869 above. And because associations are formed there as in the natural world, it had to be the case, before the Last Judgment, that people who outwardly were civic-minded and moral but inwardly evil met up with and conversed with people who likewise were outwardly civic-minded and moral but inwardly good. And because inherent in evil people is a desire to lead astray, therefore the good people with whom they associated were harassed by them in various ways. But those who grieved because of their torments and began to experience fears of being damned, of evils and falsities flowing in from hell, and of undergoing severe temptation or trial - these the Lord removed from association with the evil and conveyed them into a land below the one they were on, where they formed new associations, and there were protected. Moreover, this continued until all the evil had been separated from the good, which was brought about by the Last Judgment; and then those who were protected in the lower land or earth were raised by the Lord into heaven.

[3] The torments were inflicted primarily by the people meant by the dragon and its beasts. That is why the dragon and its two beasts were cast into the lake of fire and brimstone. Then, because all harassment ceased, and so also any grief over and fear of damnation and hell, those who had been tormented were told that God would wipe away every tear from their eyes, and there would be no more death, nor sorrow, nor crying, neither would there be any more toil, for the former things had passed away, which symbolically means that the Lord would take away from them all grief of mind, all fear of damnation, all fear of evils and falsities from hell, and of severe temptation or trial on account of them, and they would remember them no more, because the dragon that inflicted them had been cast out.

That the dragon had been cast out along with its two beasts and cast into the lake of fire and brimstone may be seen in 19:20 verses and 20:10 above. Moreover, that the dragon inflicted torments is apparent from many passages. For it fought with Michael and tried to devour the child that the woman bore, and after pursuing the woman, it went off to make war with the rest of her offspring (12:4 verses, 5, 7-9, 13-17; 16:13-16, and elsewhere).

Many people who were inwardly good were protected by the Lord to keep them from being tormented by the dragon and its beasts. This is apparent from 6:9-11 verses. That they were tormented is apparent from 7:13-17 verses, and that they were afterward taken up into heaven from 20:4-5 and elsewhere.

The same people are also meant by prisoners and those bound in a pit, and by those set free by the Lord (Isaiah 24:22; 61:1; Luke 4:18-19; Zechariah 9:11; Psalms 79:11).

This is symbolized as well in the Word where we are told that graves were opened, 1 and where we are told of souls awaiting a last judgment and resurrection then. 2

Fußnoten:

  
/ 962  
  

Many thanks to the General Church of the New Jerusalem, and to Rev. N.B. Rogers, translator, for the permission to use this translation.