Bible

 

Giê-rê-mi 44:12

Studie

       

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

Bible

 

Giê-rê-mi 44

Studie

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 4638

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

4638. Then the kingdom of heaven will be like ten virgins means the final period of the old Church and the first of the new. The Church is the Lord's kingdom on earth; 'the ten virgins' are all who belong to the Church, that is to say, both those who are governed by good and truth, and those who are under the influence of evil and falsity. 'Ten' in the internal sense means remnants, also that which is full and complete, and so means all, while 'virgins' means those who belong to the Church, as in other places in the Word.

[2] Who took their lamps means spiritual things which have what is celestial within them, or truths that have good within them, or what amounts to the same, faith that has charity towards the neighbour within it, and charity that has love to the Lord within it. For 'oil' means the good of love, dealt with below; but 'lamps that have no oil in them' means those same things when there is no good within them.

[3] They went out to meet the Bridegroom means their reception.

Five of them however were wise, but five were foolish means that one group of them possessed truths which had good within them, and another group possessed truths which did not have good within them. The former are 'the wise', but the latter 'the foolish'. In the internal sense 'five' means some, in this case therefore a group from within the whole.

Taking their lamps the foolish did not take oil with them means that they did not have within their truths the good of charity, 'oil' in the internal sense being the good of charity and love.

Whereas the wise took oil in their vessels with their lamps means that they did have within their truths the good of charity and love - 'vessels' being matters of doctrine concerning faith.

[4] While the Bridegroom was tarrying they were all drowsy and went to sleep means delay, and therefore doubt. In the internal sense, 'being drowsy' means becoming, because of the delay, inattentive to things of the Church, while 'going to sleep' means nurturing doubt, in the case of 'the wise' doubt that goes with an affirmative attitude of mind, but in the case of 'the foolish' doubt that goes with a negative one.

At midnight there was a shout means the period of time which is the final one of the old Church and the first of the new. In the Word when the subject is the state of the Church this period is called 'night'. 'A shout' means a change taking place.

Behold, the Bridegroom is coming; go out to meet Him means judgement, that is to say, a time of being accepted or rejected.

[5] Then all those virgins were roused and they trimmed their lamps means the preparation of all, for those whose truths do not have good within them believe themselves to be no less accepted than those whose truths do have good within them. Indeed they imagine that faith alone saves and are unaware of the fact that no faith can exist where no charity does so.

But the foolish said to the wise, Give us some of your oil, for our lamps are going out means their desire for that good to be communicated from others to their own empty truths, that is, to their own hollow faith. For those who are in the next life communicate to one another every spiritual or celestial thing they possess, though only through good.

[6] But the wise replied, saying, Perhaps there will not be enough for us and for you means that no communication of it is possible because the small amount of good they have would be taken away from them. For in the next life, when good is communicated to those whose truths are devoid of good, they take away good so to speak from those who do have it and then keep it to themselves. They do not communicate it to others but defile it, which is why no good is communicated to them. My own experience of these people will be seen at the end of Chapter 37 below.

[7] Go rather to those who sell and buy for yourselves means meritorious good. Those who boast of having this kind of good are meant by 'those who sell'. Also, more than all others in the next life, people whose truth has no good within it think that they have earned merit through every deed they have performed which to all outward appearance looked like good, though inwardly it was evil, as the Lord says of them in Matthew, Many will say to Me on that day, Lord, Lord, did we not prophesy by Your name, and by Your name cast out demons, and do many mighty works in Your name? But then I will confess to them, I do not know you; depart from Me, you workers of iniquity! Matthew 7:22-23.

And in Luke,

Once the Householder has risen up and shut the door, then you will begin to stand outside and to knock at the door, saying, Lord, Lord, open to us. But He replying will say to you, I do not know where you come from. Then you will begin to say, We ate in your presence and we drank; and You taught in our Streets. But He will say, I tell you, I do not know where you come from; depart from Me, all you workers of iniquity! Luke 13:25-27.

This describes what those meant here by the foolish virgins are like, and that is why the following words referring to them occur in this parable - they 'came also, saying, Lord, Lord, open to us. But he replying said, Truly, I say to you, I do not know you'.

[8] While they were going to buy however, the Bridegroom came means their perverse approach.

And those who were ready went in with Him to the wedding feast means that those who were governed by good, and from this by truth, were accepted into heaven. Heaven is likened to a wedding feast by virtue of the heavenly marriage, which is a marriage of good and truth, and the Lord to the Bridegroom because these people are joined to Him, while the Church is therefore called the Bride.

And the door was shut means that no others can enter.

[9] Afterwards the remaining virgins came also, saying, Lord, Lord, open to us means that they wish to enter on the basis of faith alone without charity, and of works in which the life of the Lord is not present, only selfish life.

But He replying said, Truly, I say to you, I do not know you means rejection. In the internal sense 'not knowing them' means that they lack any charity towards the neighbour, and are not joined through such charity to the Lord. Those who are not so joined to Him are said 'not to be known' by Him.

[10] Watch therefore, for you do not know the day, nor the hour, in which the Son of Man will be coming means an eagerness to live according to the commandments constituting a person's faith, meant by 'watching'. The actual time of acceptance, which is unknown to a person, and his state then, are meant by 'you do not know the day, nor the hour, in which the Son of Man will be coming'. One who is governed by good, that is, whose deeds conform to the commandments, is called 'wise', but one who has a knowledge of the truth, yet does not act in accordance with this, is called 'foolish', as they are elsewhere by the Lord in Matthew,

Everyone who hears My words and does them I will liken to a wise man. But everyone hearing My words and not doing them will be likened to a foolish man. Matthew 7:24, 26.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.