Bible

 

Giê-rê-mi 44

Studie

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Bible

 

Giê-rê-mi 44:5

Studie

       

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 3652

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

3652. The internal sense of these words is as follows:

When therefore you see the abomination of desolation means when the Church has undergone vastation, which is the situation when the Lord is acknowledged no longer, and therefore when there is no love of Him nor any belief in Him; also when there is no longer any charity towards the neighbour nor consequently any belief in what is good and true. When these conditions exist in the Church, or rather in the area where the Word is, that is to say, in the thoughts of the heart though not in the doctrine on the lips, it is a case of desolation, and the circumstances that have just been mentioned constitute 'the abomination of that desolation'. Consequently 'when you see the abomination of desolation' means when anyone witnesses such conditions. And what he is to do when he does witness them follows in verses 16-18.

[2] Spoken of by the prophet Daniel means, in the internal sense, spoken of by the Prophets, for when any prophet is mentioned by name in the Word it is not simply that prophet who is meant but the whole prophetical part of the Word, the reason being that names do not ever come through into heaven, 1876, 1888. Even so, one prophet does not have the same meaning as another. For what Moses, Elijah and Elisha mean, see the Preface to Chapter 18, and 2762. By 'Daniel' however is meant every prophetical statement concerning the Lord's coming and the state of the Church, in this case its final state. Much reference is made in the Prophets to vastation, and by the reference to it here in Daniel is meant in the sense of the letter the vastation of the Jewish and Israelitish Church, but in the internal sense the vastation of the Church in general, and thus also the vastation of it which is now at hand.

[3] Standing in the holy place means a vastation involving everything that forms part of what is good and true. 'The holy place' is a state of love and faith, for by 'a place' in the internal sense is meant a state, see 2625, 2837, 3356, 3387. The 'holy' element of that state consists in the good of love and in the truth of faith grounded in this. Nothing else is meant in the Word by the expression 'holy', for goodness and truth originate in the Lord, who is Holiness itself or the Sanctuary.

Let him who is reading this take note means that these matters are to be thoroughly understood by those within the Church, especially by those who have love and faith, to whom the present words refer.

[4] Then let those who are in Judea flee into the mountains means that members of the Church are to fix their attention solely on the Lord and so on love to Him and on charity towards the neighbour. For 'Judea' means the Church, as will be shown below, while 'a mountain' means the Lord Himself but 'the mountains' love to Him and charity towards the neighbour, see 795, 796, 1430, 2722. According to the sense of the letter when Jerusalem was besieged, as was done by the Romans, they were not to resort to that city but to go onto the mountains, according to the following in Luke,

When you see Jerusalem surrounded by armies, then know that its devastation is near. Then let those who are in Judea flee onto the mountains, and let those who are in the midst of it 1 depart, but those who are out in the country let them not enter it. Luke 21:20-21.

[5] The same applies to this reference to Jerusalem; that is to say, in the sense of the letter it is the city of Jerusalem that is meant, but in the internal sense the Lord's Church, see 402, 2117. For every single thing mentioned in the Word concerning the Jewish and Israelitish people is representative of the Lord's kingdom in heaven and of the Lord's kingdom on earth, which is the Church, as has been shown often. Consequently nowhere in the internal sense is 'Jerusalem' used to mean Jerusalem, or 'Judea' to mean Judea. But every single thing so mentioned was such that by means of it the celestial and spiritual things of the Lord's kingdom were able to be represented. It was for the sake of what they represented that the events which have been recorded took place. Thus the Word was able to be written in such a way that it lay both within the mental grasp of people reading it, and within the understanding of angels who were present with them. This was also the reason why the Lord spoke in a similar way. Indeed if He had spoken in any other way it would not have come within the mental grasp of those reading it, especially at that time, nor simultaneously within the angels' power of understanding. Thus it would not have been accepted by man, nor understood by angels.

[6] Let him who is on the roof of the house not go down to take anything out of his house means that those in whom the good of charity is present should not therefore resort to matters of doctrine concerning faith. 'The roof of the house' in the Word means a person's higher state, and so his state as regards good, whereas what is below means a person's lower state, and so his state as regards truth. For what 'house' is, see 710, 1708, 2233, 2331, 3142, 3538. With regard to the state of a member of the Church, while he is undergoing regeneration he is at that time learning truth for the sake of good; for he possesses an affection for truth for the sake of that good. But once he has been regenerated truth and good are the basis of his actions. Once he has reached this state he ought not to go back to the previous state, for if he did he would then reason from truth about the good which is present with him and in so doing would pervert his present state. For all reasoning does and must come to an end when a person's state is one in which he wills what is true and good, for in that case the will and therefore conscience are the source of his thought and action, and not the understanding, as it had been previously. If he went back to the understanding as the source of his thought and action he would encounter temptations in which he would go under. These are the considerations meant by the statement 'let him who is on the roof of the house not go down to take anything out of his house'.

[7] And let him who is in the field not turn back to get his clothing (or tunic) means that neither should those in whom good that resides in truth is present forsake such good and resort to doctrine concerning truth. 'The field' in the Word means this state of man as regards good; for what 'field' means, see 368, 2971, 3196, 3310, 3317, 3500, 3508. And 'clothing' or tunic means that which clothes good, namely doctrine concerning truth, such being like clothing for good; for 'clothing' has that meaning, see 297, 1073, 2576, 3301. Anyone may see that deeper things lie concealed in these words than are visible in the letter; for the Lord Himself spoke them.

Poznámky pod čarou:

1. i.e. Jerusalem

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.