Bible

 

Sáng thế 34

Studie

   

1 Nàng Ði-na, con gái của Lê-a sanh cho Gia-cốp, đi ra thăm bọn con gái của xứ đó.

2 Si-chem, con trai Hê-mô, người Hê-vít, hoàng tử xứ đó, thấy nàng, thì cướp đi, nằm với nàng và làm điếm nhục nàng.

3 Tâm hồn chàng vấn-vít cùng Ði-na, con gái Gia-cốp, thương mến con gái tơ đó, lấy lời ngon ngọt nói cùng nàng.

4 Si-chem nói cùng Hê-mô, cha mình, rằng: Hãy cho tôi con gái nầy làm vợ.

5 Vả, Gia-cốp hay được rằng chàng làm hư danh giá Ði-na, con gái mình, nhưng các con trai mình mắc ở ngoài đồng cùng súc vật, nên người làm thinh đến khi họ trở về.

6 Lúc đó, Hê-mê, cha Si-chem, đến cùng Gia-cốp đặng nói chuyện cùng người.

7 Các con trai Gia-cốp ở ngoài đồng trở về, vừa hay được việc ấy, bèn nổi nóng và giận lắm, vì việc ô danh mà Si-chem đã xui cho họ Y-sơ-ra-ên, nằm cùng con gái của Gia-cốp, là việc chẳng bao giờ nên làm.

8 Hê-mô nói cùng họ rằng: Tâm hồn Si-chem, con trai tôi, đã dan-díu cùng con gái các ông; xin hãy gả nàng cho nó làm vợ.

9 Hãy kết sui-gia cùng nhau; các ông gả con gái cho chúng tôi, rồi cưới các con gái chúng tôi lại.

10 Hãy ở cùng chúng tôi; xứ sẵn dành cho các ông; hãy ở, buôn bán và dựng cơ nghiệp tại đó.

11 Si-chem thưa cùng cha và các anh em của người con gái rằng: Xin cho tôi được ơn trước mặt các ông, và điều chi các ông nói, tôi xin nạp cho.

12 Xin hãy đòi một lễ cưới cho lớn, sính nghi cho cao, tôi xin nạp theo y lời các ông nói; nhưng hãy gả con gái đó cho tôi làm vợ.

13 Các con trai Gia-cốp đáp lại cùng Si-chem và Hê-mô, cha chàng, cùng dùng mưu nói chuyện với họ, vì Si-chem đã làm mất danh giá của Ði-na, em gái mình.

14 Các người ấy nói rằng: Gả em gái chúng tôi cho ai chẳng chịu phép cắt bì, ấy là một việc chúng tôi làm không được, vì sẽ là một nỗi nhuốc nha cho chúng tôi vậy.

15 Chúng tôi sẽ nhậm lời các ông được, là khi nào các ông trở nên giống như chúng tôi, tức là mọi người nam chịu phép cắt bì;

16 vậy, chúng tôi sẽ gả con gái chúng tôi cho các ông, và sẽ cưới con gái các ông lại; đoạn ta sẽ ở chung nhau, thành ra một dân mà thôi.

17 Còn nếu không khứng nghe theo lời, và không chịu phép cắt bì, thì chúng tôi bắt con gái lại và đi ở nơi khác.

18 Bao nhiêu lời họ nói làm cho đẹp dạ Hê-mô và Si-chem, con trai người.

19 Chàng trẻ tuổi đó không ngần ngại các việc họ đã định, vì con gái của Gia-cốp đẹp lòng chàng. Vả, chàng đây là một người quí trọng hơn mọi người trong nhà cha mình.

20 Vậy, Hê-mô và Si-chem, con trai người, đi đến cửa thành mình, nói cùng dân trong thành như vầy:

21 Các người đó ăn ở hòa thuận giữa vòng chúng ta; vậy cho họ ở trong xứ đặng buôn bán. Nầy, xứ cũng rộng cho họ ở; chúng ta sẽ cưới con gái họ làm vợ, và gả các con gái chúng ta lại.

22 Nhưng họ bằng lòng ở cùng chúng ta đặng thành một dân, miễn khi nào các người nam trong bọn mình phải chịu phép cắt bì chính như mọi người nam của họ vậy.

23 Thế thì, há rằng các súc vật, các tài sản và các bầy của họ sẽ chẳng thuộc về chúng ta sao? thôi, ta hãy nhận theo họ điều đó đi, để họ ở chung cùng chúng ta.

24 Mọi người đi ra cửa thành mình đều nghe theo lời Hê-mô và Si-chem, con trai người, và hết thảy người nam đi ra cửa thành mình đều chịu phép cắt bì.

25 Ðến ngày thứ ba, khi mọi người đương đau đớn, thì hai con trai Gia-cốp, là Si-mê-ôn và Lê-vi, anh nàng Ði-na, cầm mỗi người một thanh gươm, thừa khi ai nấy yên ổn, xông vào thành giết hết thảy người nam.

26 Hai người lại lấy gươm giết Hê-mô và Si-chem, con trai người, đem nàng Ði-na ra khỏi nhà Si-chem, rồi đi.

27 Vì cớ họ làm mất danh giá em gái mình, nên các con trai Gia-cốp xông vào những xác chết và phá cướp thành;

28 bắt các bầy chiên, bò, lừa, cùng vật chi trong thành và ngoài đồng;

29 cướp đem đi hết tài vật, các con trẻ và đờn bà, cùng mọi vật chi ở trong nhà vậy.

30 Gia-cốp bèn nói cùng Si-mê-ôn và Lê-vi rằng: Bay xui cho tao bối rối, làm cho dân xứ nầy, là người Ca-na-an và người Phê-rê-sít, oán ghét tao vậy. Tao đây, chỉ có ít người; nếu họ hiệp lại đánh tao, thì chắc tao và nội nhà đều bị tàn hại.

31 Ðáp rằng: Chúng tôi nỡ chịu người ta đãi em gái chúng tôi như con đĩ sao?

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 4460

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

4460. And spake, because he had defiled Dinah their sister. That this signifies that the initiation to conjunction, which could not be different, should be made by accession, may be seen from the explication of the words “he took her and lay with her and forced her,” by which is signified that in no other way could this truth be conjoined with the affection of the truth signified by the sons of Jacob her brothers (n. 4433). That he had “defiled” her here involves the like signification.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 4433

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

4433. And he took her, and lay with her, and forced her. That this signifies that in no other way could this truth be conjoined with the affection of the truth signified by the sons of Jacob her brothers, is evident from the signification of “taking her, lying with her, and forcing her,” as being to be conjoined, but not in a lawful way, as is done by betrothal. That by these words is signified that in no other way could it be conjoined, cannot be seen unless it is known how the case is. The interior truth from the ancients which is signified by “Shechem the son of Hamor the Hivite” is that truth which had been the internal of the church among the ancients, thus which was the internal in their statutes, judgments, and laws: in a word, in their rituals and the like. These truths were their doctrinal things according to which they lived, and indeed doctrinal things of charity; for in the ancient time those who were of the genuine church had no other doctrinal things. Relatively to doctrine the same may be called interior truths of faith, but goods relatively to life. If any church were to be instituted with the nation sprung from Jacob, it was necessary that they should be initiated into these truths and goods; for unless there are internal things within external ones, that is, unless men think of internal things when they are in external ones, and unless they are at the same time affected by the internal things, or at least unless they are affected by external things for the sake of internal things, there is not anything of the church. For internal things make the church, because in these is the Lord; for in these are the spiritual and celestial things which are from Him.

[2] But the nation sprung from Jacob, that is, the Israelitish and Jewish nation, could not be initiated into these internal things in the lawful way which is effected by betrothal, for the reason that their external worship did not correspond. For from their fathers, Abraham, Isaac, and Jacob, they received the worship instituted by Eber, which was different in its externals from the worship of the Ancient Church, as may be seen above (n. 1238, 1241, 1343, 2180). And because their worship was different, the interior truths that existed among the ancients could not be conjoined with it in the lawful manner, by betrothal, but in the way here described. From this it may be understood what is meant by saying that “in no other way could this truth be conjoined with the affection of the truth signified by the sons of Jacob, Dinah’s brothers.”

[3] But although the conjunction could be effected in this manner, according to a law also known to the ancients (see Exodus 22:15; Deuteronomy 22:28-29), still that nation was of such a character that they would by no means suffer any conjunction of the interior truth that was from the ancients with the externals of worship that existed among the descendants of Jacob (see n. 4281, 4290, 4293, 4307, 4314, 4316, 4317). For this reason there could not be any church instituted with that nation, but instead of it only the representative of a church (see n. 4281, 4288, 4307). That this nation was of such a character that not only was it impossible for them to receive interior truths, but that they also completely extinguished them in themselves, is here represented by the sons of Jacob answering Shechem and Hamor in fraud (verse 13); and then by Simeon and Leviticus smiting the city with the edge of the sword, and killing Shechem and Hamor (verses 25-26); and by the rest of the sons coming upon those who were pierced, and pillaging the city, and carrying away the flocks, the herds, and whatever was in the city, in the field, and in the house (verses 27-29). From this it is evident what is signified by the prophecy of Jacob, then Israel:

Simeon and Leviticus are brethren, instruments of violence are their swords; let not my soul come into their secret, let not my glory be united in their congregation; because in their anger they slew a man, and in their pleasure they unstrung an ox; cursed be their anger because it was vehement, and their fury because it was grievous; I will divide them in Jacob, and scatter them in Israel (Genesis 49:5-7).

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.