Bible

 

Sáng thế 17

Studie

   

1 Khi Áp-ram được chín mươi chín tuổi, thì Ðức Giê-hô-va hiện đến cùng người và phán rằng: Ta là Ðức Chúa Trời toàn năng; ngươi hãy đi ở trước mặt ta làm một người trọn vẹn.

2 Ta sẽ lập giao ước cùng ngươi, làm cho dòng dõi ngươi thêm nhiều quá-bội.

3 Áp-ram bèn sấp mình xuống đất; Ðức Chúa Trời phán cùng người rằng:

4 Nầy, phần ta đây, ta đã lập giao ước cùng ngươi; vậy ngươi sẽ trở nên tổ phụ của nhiều dân tộc.

5 Thiên hạ chẳng còn gọi ngươi là Áp-ram nữa, nhưng tên ngươi là Áp-ra-ham, vì ta đặt ngươi làm tổ phụ của nhiều dân tộc.

6 Ta sẽ làm cho ngươi sanh sản rất nhiều, làm cho ngươi thành nhiều nước; và các vua sẽ do nơi ngươi mà ra.

7 Ta sẽ lập giao ước cùng ngươi, và cùng hậu tự ngươi trải qua các đời; ấy là giao ước đời đời, hầu cho ta làm Ðức Chúa Trời của ngươi và của dòng dõi ngươi.

8 Ta sẽ cho ngươi cùng dòng dõi ngươi xứ mà ngươi đương kiều ngụ, tức toàn xứ Ca-na-an, làm cơ nghiệp đời đời. Vậy, ta sẽ làm Ðức Chúa Trời của họ.

9 Ðoạn, Ðức Chúa Trời phán cùng Áp-ra-ham rằng: Phần ngươi cùng dòng dõi ngươi, từ đời nọ sang đời kia, sẽ giữ sự giao ước của ta.

10 Mỗi người nam trong vòng các ngươi phải chịu phép cắt bì; ấy là giao ước mà các ngươi phải giữ, tức giao ước lập giữa ta và các ngươi, cùng dòng dõi sau ngươi.

11 Các ngươi phải chịu cắt bì; phép đó sẽ là dấu hiệu của sự giao ước giữa ta cùng các ngươi.

12 Trải qua các đời, mỗi người nam trong vòng các ngươi, hoặc sanh đẻ tại nhà, hoặc đem tiền ra mua nơi người ngoại bang, chẳng thuộc về dòng giống ngươi, hễ lên được tám ngày rồi, đều phải chịu phép cắt bì.

13 Chớ khá bỏ làm phép cắt bì cho ai sanh tại trong nhà ngươi, hay đem tiền ra mua về; sự giao ước của ta sẽ lập đời đời trong xác thịt của các ngươi vậy.

14 Một người nam nào không chịu phép cắt bì nơi xác thịt mình, sẽ bị truất ra khỏi ngoài dân sự mình; người đó là kẻ bội lời giao ước ta.

15 Ðức Chúa Trời phán cùng Áp-ra-ham rằng: còn Sa-rai, vợ ngươi, chớ gọi là Sa-rai nữa; nhưng Sa-ra là tên người đó.

16 Ta sẽ ban phước cho nàng, lại do nơi nàng ta sẽ cho ngươi một con trai, Ta sẽ ban phước cho nàng, nàng sẽ làm mẹ các dân tộc; những vua của các dân tộc sẽ do nơi nàng mà ra.

17 Áp-ra-ham bèn sấp mình xuống đất, cười và nói thầm rằng: Hồ dễ người đã trăm tuổi rồi, mà sanh con được chăng? Còn Sa-ra, tuổi đã chín mươi, sẽ sanh sản được sao?

18 Áp-ra-ham thưa cùng Ðức Chúa Tr»»i rằng: Chớ chi Ích-ma-ên vẫn được sống trước mặt Ngài!

19 Ðức Chúa Trời bèn phán rằng: Thật vậy, Sa-ra vợ ngươi, sẽ sanh một con trai, rồi ngươi đặt tên là Y-sác. Ta sẽ lập giao ước cùng nó, để làm giao ước đời đời cho dòng dõi của nó.

20 Ta cũng nhậm lời ngươi xin cho Ích-ma-ên. Nầy, ta ban phước cho người, sẽ làm cho người sanh sản và thêm nhiều quá-bội; người sẽ là tổ phụ của mười hai vị công-hầu, và ta làm cho người thành một dân lớn.

21 Nhưng ta sẽ lập giao ước ta cùng Y-sác, độ khoảng nầy năm tới Sa-ra phải sanh cho ngươi.

22 Khi Ðức Chúa Trời đã phán xong, thì Ngài từ Áp-ra-ham ngự lên.

23 Chánh ngày đó, Áp-ra-ham bắt Ích-ma-ên, con trai mình, và hết thảy các người nam trong nhà, hoặc sanh tại đó, hoặc đem tiền ra mua về, mà làm phép cắt bì cho, y như lời Ðức Chúa Trời đã phải dặn.

24 Vả, khi Áp-ra-ham chịu phép cắt bì, thì đã được chín mươi chín tuổi;

25 còn Ích-ma-ên, con người, khi chịu phép cắt bì, thì được mười ba tuổi.

26 Cũng trong một ngày đó, Áp-ra-ham và Ích-ma-ên chịu phép cắt bì,

27 và mọi người nam trong nhà, hoặc sanh tại đó, hoặc đem tiền ra mua nơi người ngoại bang, đồng chịu phép cắt bì với người.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 2077

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

2077. Abraham said unto God. That this signifies the Lord’s perception from love, is evident from the signification of “saying unto God,” as being to perceive, which has often been explained before. That “Abraham” here signifies the Lord in such a state and at such an age, has been stated above (n. 1989). That the Lord said this from love, is evident, for the affection of love shines forth from the very words when it is said, “Would that Ishmael might live before Thee!” The Lord’s affection or love was Divine, being toward the universal human race, which He willed to completely adjoin to Himself, and to save to eternity, by means of the union of His Human Essence with His Divine Essence (concerning which love, see Part First, n. 1735 that from this love the Lord continually fought against the hells, n. 1690, 1789, 1812; also that in the union of His Human with His Divine, He regarded nothing but the conjunction of the Divine with the human race, n. 2034).

[2] Love such as the Lord had transcends all human understanding, and is in the highest degree incredible to those who do not know what the heavenly love is in which the angels are. To save a soul from hell, the angels would regard death as nothing, nay, if it were possible they would undergo hell for that soul. Hence it is the inmost of their joy to translate into heaven one who is rising from the dead. But they confess that this love is not one whit from themselves, but that all things of it both in general and in particular are from the Lord alone; nay, they manifest irritation if anyone thinks otherwise.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 1735

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

1735. Blessed be God Most High. That this signifies the Lord’s internal man, is evident from the things which were said just above concerning the internal man. In the Ancient Church, Jehovah was called “God Most High” for the reason that “height” represented and therefore signified what is internal, and thus “the Most High” signified what is inmost. Hence the worship of the Ancient Church was upon high places, mountains, and hills. The inmost also has the same relation to the exterior and the outermost, as the highest bears to the lower and the lowest. The Most High or the Inmost is the Celestial of Love, or Love, itself. Jehovah, or the Lord’s internal man, was the very Celestial of Love, that is, Love itself, to which no other attributes are fitting than those of pure Love, thus of pure Mercy toward the whole human race which is such that it wills to save all and make them happy to eternity, and to bestow on them all that it has; thus out of pure mercy to draw all who are willing to follow, to heaven, that is, to itself, by the strong force of love. This Love itself is Jehovah.

[2] Of nothing can Am or Is be predicated except of Love. From this Love-because in Love, or of Love itself-is the very Being [Esse] of all life, that is, Life itself; and because Jehovah alone is Being of life, or Life itself, as He alone is Love, each and all things have thence their being and their life; nor can anyone be and live of himself except Jehovah alone, that is, the Lord alone; and as no one can be and live of himself except the Lord alone, it is a fallacy of sense that men seem to themselves to live of themselves. The angels plainly perceive that they do not live of themselves, but from the Lord, since they live in the very being of the Lord’s life, because in His love. But yet to them above all others there is given the appearance as of living from themselves, together with ineffable happiness. This therefore is to live in the Lord, which is never possible unless we live in His love, that is, in charity toward the neighbor.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.