ბიბლია

 

Daniel 7

Სწავლა

   

1 Năm đầu đời vua Bên-xát-sa, nước Ba-by-lôn, Ða-ni-ên đang nằm trên giường, thì thấy chiêm bao, và những sự hiện thấy trong đầu mình. Người bèn viết chiêm bao đó ra, và thuật lại đại lược các sự ấy.

2 Vậy, Ða-ni-ên nói rằng: Ðương đêm, ta nhìn xem trong sự hiện thấy, và, nầy, có bốn hướng gió trên trời xô xát trên biển lớn.

3 Ðoạn, bốn con thú lớn từ biển lên; con nọ khác con kia.

4 Con thứ nhứt giống như sư tử, và có cánh chim ưng. Ta nhìn xem cho đến khi những cánh nó bị nhổ, nó bị cất lên khỏi đất, đứng hai chơn như người ta, và nó được ban cho lòng loài người.

5 Nầy, một con thú thứ hai, in như con gấu; nó đứng nghiêng nửa mình, có ba cái xương sườn trong miệng, giữa những răng; và người ta bảo nó rằng: Hãy chổi dậy, hãy cắn nuốt nhiều thịt.

6 Sau đó, ta nhìn xem, nầy, có một con thú khác giống như con beo, ở trên lương có bốn cánh như cánh chim. Con thú đó có bốn đầu, và được ban cho quyền cai trị.

7 Sau ta lại nhìn xem trong sự hiện thấy ban đêm, nầy, một con thú thứ tư, dữ tợn, rất mạnh và có sức lắm. Con thú đó có những răng lớn bằng sắt; nó nuốt ăn và nghiền nát, dùng chơn giày đạp vật gì còn lại, nó khác với các con thú đã đến trước, và có mười sừng.

8 Ta suy xét những sừng đó, và, nầy, có một cái sừng nhỏ khác ở giữa những sừng ấy mọc lên, và ba cái trong những sừng trước bị nhổ đi trước mặt nó. Nầy, cái sừng đó có những mắt in như mắt người, và một cái miệng nói những lời xấc xược.

9 Ta nhìn xem cho đến chừng các ngôi đã đặt, và có Ðấng Thượng Cổ ngồi ở trên. Áo Ngài trắng như tuyết, và tóc trên đầu Ngài như lông chiên sạch. Ngôi Ngài là những ngọn lửa, và các bánh xe là lửa hừng.

10 Trước mặt Ngài, một sông lửa chảy ra và tràn lan; ngàn ngàn hầu hạ Ngài và muôn muôn đứng trước mặt Ngài. Sự xét đoán đã sắm sẵn, và các sách mở ra.

11 Bấy giờ ta nhìn xem vì cớ tiếng của những lời xấc xược mà sừng ấy nói ra. Vậy ta nhìn xem cho đến chừng con thú bị giết, xác nó bị hủy diệt và bị phó cho lửa để đốt.

12 Còn những con thú khác cũng bị cất hết quyền, nhưng được làm dài đời sống mình một mùa và một kỳ.

13 Ta lại nhìn xem trong những sự hiện thấy ban đêm, nầy, có một người giống như con người đến với những đám mây đến trời; người tới đến Ðấng Thượng Cổ và bị dẫn đến trước mặt Ngài.

14 Người đến ban cho quyền thế, vinh hiển, và nước; hầu cho hết thảy các dân, các nước, các thứ tiếng đều hầu việc người. Quyền thế người là quyền thế đời đời chẳng qua đi, và nước người không bao giờ phải hủy phá.

15 Còn như ta, Ða-ni-ên, thì tâm thần ta rầu rĩ trong mình ta, và những sự hiện thấy trong đầu ta lam cho ta bối rối.

16 Ta bèn lại gần một người trong những người đứng đó, và hỏi người về lẽ thật của mọi sự nầy. Người bèn nói cùng ta và giải nghĩa cho ta mà rằng:

17 Bốn con thú lớn đó là bốn vua sẽ dấy khiến trên đất.

18 Nhưng các thánh của Ðấng ất Cao sẽ nhận lấy nước, và được nước làm của mình đời đời, cho đến đời đời vô cùng.

19 Bấy giờ ta muốn biết lẽ thật về con thú thứ tư, là con khác với hết thảy các con khác, rất dữ tợn, răng thì bằng sắt, móng thì bằng đồng, nó cắn nuốt, nghiền nát, và có gì còn lại thì giày đạp dưới chơn.

20 Ta cũng muốn biết lẽ thật về mười cái sừng ở trên đầu nó, và về cái sừng khác mọc lên, và trước mặt nó ba sừng kia đã bị rơi xuống, sừng nầy có những mắt và miệng nói những lời xấc xược, và hình dạng nó mạnh bạo hơn những sừng khác.

21 Ta nhìn xem, cái sừng đó tranh chiến cùng các thánh, và thắng trận,

22 cho tới khi Ðấng Thượng Cổ đã đến, sự xét đoán và ban cho các thánh của Ðấng ất Cao và thì giờ đã đến, là khi các thánh được nước làm của mình.

23 Vậy người nói cùng ta như vầy: Con thú thứ tư sẽ làm nước thứ tư trên đất, khác với hết thảy các nước, và nó sẽ nuốt cả đất, giày đạp và nghiền nát ra.

24 Mười cái sừng là mười vua sẽ dấy khiến từ nước đó; và có một vua dấy lên sau, khác với các vua trước, và người đánh đổ ba vua.

25 Vua đó sẽ nói những lời phạm đến Ðấng ất Cao, làm hao mòn các thánh của Ðấng ất Cao, và định ý đổi những thời kỳ và luật pháp; các thánh sẽ bị phó trong tay người cho đến một kỳ, những kỳ, và nửa kỳ.

26 Nhưng sẽ xét đoán sẽ đến, và người ta sẽ cất quyền thế khỏi nó, để diệt đi và làm cho hủy phá đến cuối cùng.

27 Bấy giờ nước, quyền thế, và sự tôn đại của muôn nước ở dưới cả trời, sẽ được ban cho dân các thánh của Ðấng ất Cao. Nước Ngài là nước đời đời, và hết thảy các quyền thế đều hầu việc và vâng lời Ngài.

28 Vậy, lời ấy đến đây là hết. Còn như ta, Ða-ni-ên, các ý tưởng ta khiến ta bối rối lắm. Sắc ta biến cải, dầu vậy, ta vẫn ghi nhớ những sự đó trong lòng ta.

   

სვედენბორგის ნაშრომებიდან

 

True Christianity # 759

შეისწავლეთ ეს პასაჟი.

  
/ 853  
  

759. Every church that is established by people who see the world through their own convictions appears to them to be the only church with any light; all other churches, which disagree, are in darkness. People who see the world through their own convictions are not much different from owls, which see light in the dark of night, but during the day see the sun and its rays as thick darkness. This is the nature of every church, both in the past and now, whose beliefs are false because its founders, who seemed to themselves entirely sharp-sighted, saw their own understanding as the morning light, and the Word as the shadows of approaching night.

Surely, when the Jewish church was in utter ruin, which it was when our Lord came into the world, its scribes and scholars were still loudly proclaiming that because it had the Word, their church alone was in the true light of heaven. Yet they crucified the Messiah, the Christ, who was the Word itself and was every detail in it.

The church that the prophets and the Book of Revelation call Babylon proclaimed itself to be the queen and mother of all other churches, and held that the churches that separated from it were illegitimate children from which it should dissociate itself. Yet it pushed the Lord our Savior off his throne and away from his altar, and set itself there instead.

[2] Every church, even the most heretical, once it is well established fills the towns and countryside with cries that it alone is orthodox and ecumenical and possesses the true gospel that was announced by the angel flying in the midst of heaven (Revelation 14:6). Then we all hear an echo of that voice coming back from the general population, saying, "That is the truth!"

Did the worldwide Synod of Dort see the concept of predestination as anything other than a shining star that had fallen from heaven into their heads? Did they not treasure that teaching as the Philistines treasured the idol of Dagon in the temple of Ebenezer in Ashdod, or as the Greeks treasured the Palladium in the temple of Minerva? In fact, [Calvinists] hailed predestination as the sacred central effigy of their religion. They did not realize, though, that their star is a mere shooting star. It is just a transient phenomenon that emits a dim, deceptive light. When predestination falls into the brain, the distorting effect it has can lend support to any and every false teaching. Over time its light is taken to be the truth and it is declared a permanent star. Eventually people swear that it is the most important star in the sky.

[3] Do any people express notions with more conviction than materialistic atheists, even though their notions are things they dreamed up themselves? Yet the same people heartily ridicule the divinity of God, the heavenliness of heaven, and the spiritual teachings of the church.

All lunatics believe that their foolish thoughts are wise and that wisdom is folly. Just by looking with the naked eye, can anyone tell the difference between the phosphorescent glow of rotting wood and a splash of real moonlight? Some people are actually averse to pleasant fragrances (as some women are when they have uterine diseases); they push such things away from their noses and prefer something rank. And so on.

I mention these illustrative examples to make it known that before the truth shines out from heaven in its own genuine light, when we are still in light that is merely earthly, we do not recognize that the church has come to an end - that is, that its teachings are all false. What is false does not see what is true; but what is true sees what is false. All of us have it in our nature to be able to recognize and understand truth when we hear it. But if we are convinced of falsities, we cannot import that truth into our intellect in such a way that it remains with us. We have no room for it inside. If it does happen to become part of us, a great throng of falsities gathers around and ejects it as a foreign object.

  
/ 853  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.