Bible

 

Lêvi 13

Studie

   

1 Ðức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se và A-rôn rằng:

2 Khi một người nào da trên mình nổi sưng, mụt lở, hoặc một đém trắng, dường sẽ trở thành trên da mình một vít phung, thì người ta phải dẫn người đó đến thầy tế lễ A-rôn, hay là đến một trong các con trai người là những thầy tế lễ.

3 Thầy tế lễ sẽ khám vít ở trên da thân người; nếu lông vít đó đã trở thành trắng, và nếu vít hủng xuống sâu hơn da thân mình, ấy là một vít phung: thầy tế lễ khám rồi sẽ định người nầy là ô uế.

4 Còn nếu có một đém trắng trên da thân người, đém không sủng xuống sâu hơn da, và nếu lông không trở thành trắng, thì thầy tế lễ phải giam người đó trong bảy ngày.

5 Qua ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám người, nếu vít đó ngừng lại, không ăn lan trên da, thì phải giam người một lần thứ nhì bảy ngày nữa.

6 Qua ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám người lại; nếu vít đó đã tái, không ăn lan trên da, thì thầy tế lễ sẽ định người đó là tinh sạch; ấy là mụt lở mà thôi. Người đó phải giặt áo xống mình, thì sẽ được tinh sạch.

7 Nhưng nếu sau khi người đã đến trước mặt thầy tế lễ để được định là tinh sạch, mụt lở còn phát lại trên da, thì người phải đến thầy tế lễ một lần thứ nhì.

8 Thầy tế lễ sẽ khám cho, nếu mụt lở đã ăn lan trên da thì phải định người là ô uế; ấy là bịnh phung vậy.

9 Khi có một vít phung trên người nào, thì phải dẫn người đó đi tỏ mình cùng thầy tế lễ.

10 Thầy tế lễ khám cho; nếu có nổi sưng sắc trắng trên da làm cho lông trở thành trắng, và có một lằn thịt chín đó nơi chỗ sưng đó,

11 ấy là bịnh phung thâm niên trong da của thân người, thầy tế lễ sẽ định người là ô uế, không nên giam họ, vì đã bị ô uế rồi.

12 Còn nếu phung lở trên da, bao phủ hết da của người có vít đó, từ đầu chí chân, khắp nơi nào thầy tế lễ dòm thấy được,

13 thì thầy tế lễ phải khám cho; nếu phung bao phủ cùng hết thịt, thì sẽ định người có vít là tinh sạch; người đã hóa trắng cùng mình, nên được tinh sạch vậy.

14 Nhưng ngày nào phát ra thịt chín đỏ, thì người bị ô uế.

15 Khi thầy tế lễ thấy thịt chín đỏ thì phải định người là ô uế; thịt chín đỏ là ô uế; ấy là bịnh phung vậy.

16 Nhưng nếu thịt chín đỏ thay đi, hóa ra trắng, thì người phải đi tỏ mình cùng thầy tế lễ;

17 thầy tế lễ khám cho, và nếu vít đã trở thành trắng, thì phải định người có vít là tinh sạch, vì đã được tinh sạch rồi.

18 Khi một người nào trên da thân mình có mụt chốc đã chữa lành,

19 và tại chỗ mụt chốc có nổi sưng sắc trắng hay là một đém trắng hồng, thì người đó phải đi tỏ mình cùng thầy tế lễ;

20 thầy tế lễ khám cho; nếu cái đém hủng sâu hơn da, và nếu lông trở thành trắng, thì thầy tế lễ phải định người là ô uế; ấy là một vít phung đã lở trong mụt chốc vậy.

21 Còn nếu thầy tế lễ khám, không thấy lông trắng trong chỗ đém, không hủng sâu hơn da, và thấy đã trở thành tái, thì hãy giam người đó trong bảy ngày.

22 Nều đém ăn lan trên da thì thầy tế lễ phải định người là ô uế; ấy là một vít phung vậy.

23 Còn nếu vít cầm cự một chỗ, không ăn lan ra, ấy là thẹo của mụt chốc; thầy tế lễ phải định người là tinh sạch.

24 Khi người nào bị phỏng lửa trên da, và dấu phỏng là một đém trắng hồng hay là trắng,

25 thì thầy tế lễ khám cho; nếu trong đém lông trở thành trắng, và nếu đém hủng sâu hơn da, ấy là bịnh phung lở trong mụt phỏng vậy. Thầy tế lễ phải định người nầy là ô uế; ấy là một vít phung.

26 Còn nếu thầy tế lễ khám, không thấy lông trắng trong đém, không hủng sâu hơn da, và thấy đã tái rồi, thì hãy giam người nầy trong bảy ngày.

27 Qua ngày thứ bảy thầy tế lễ khám người, nếu đém ăn lan trên da, thì phải định người là ô uế; ấy là vít phung.

28 Còn nếu đém cầm cự một chỗ, không ăn lan trên da và tái đi, ấy là sưng phỏng. Thầy tế lễ phải định người là tinh sạch, vì là thẹo phỏng lửa.

29 Khi nào một người nam hay nữ có vít trên đầu, hoặc nơi râu,

30 thì thầy tế lễ khám vít đó. Nếu vít hủng sâu hơn da, có lông nhỏ vàng vàng, thì thầy tế lễ phải định người ra ô uế; ấy là tật đòng đanh, tức là bịnh phung của đầu hay là của râu.

31 Còn nếu khi thầy tế lễ khám vít đòng đanh, thấy vít không hủng sâu hơn da, và không thấy có lông đen, thì phải giam người có vít đòng đanh trong bảy ngày.

32 Qua ngày thứ bảy thầy tế lễ khám vít; nếu đòng đanh không ăn lan ra, không có lông vàng vàng, và không hủng sâu hơn da,

33 thì người đó phải cạo gọt, nhưng không nên cạo gọt chỗ vít đòng đanh, rồi thầy tế lễ sẽ giam người một lần thứ nhì bảy ngày nữa.

34 Ðoạn ngày thứ bảy, thầy tế lễ khám cho; nếu đòng đanh không ăn lan trên da, không hủng sâu hơn da, thì thầy tế lễ phải định người là tinh sạch; kẻ bịnh phải giặt áo xống mình, thì sẽ được tinh sạch.

35 Nhưng nếu sau khi người đã được định là tinh sạch, đòng đanh lại còn ăn lan trên da, thì thầy tế lễ phải khám cho.

36 Nếu đòng đanh đã ăn lan trên da rồi, thầy tế lễ không cần tìm thấy lông vàng vàng, người đã bị ô uế.

37 Nhưng nếu đòng đanh xem bộ ngừng lại, và đã lố mọc lông đen, đòng đanh đã lành: người đã được tinh sạch, và thầy tế lễ phải định người là tinh sạch.

38 Khi nào người nam hãy nữ trên da thân mình có những đém trắng,

39 thầy tế lễ sẽ khám cho. Nếu trên da thân người có những đém trắng xanh, ấy là một đém trắng lở trên da mà thôi: người vẫn tinh sạch.

40 Khi một người nào đầu rụng tóc, ấy là một người sói đầu: người vẫn tinh sạch.

41 Nếu người rụng tóc về phía mặt, ấy là một người sói trán: người vẫn tinh sạch.

42 Còn nếu trong chỗ sói phía trước hay là phía sau có một vít trắng hồng, ấy là bịnh phung lở ra ở chỗ sói phía trước hay là phía sau.

43 Thầy tế lễ phải khám cho; nếu nơi sưng của vít trong chỗ sói phía trước hay là phía sau có màu trắng hồng, giống như bịnh phung tại da của thân người,

44 thì người nầy bị phung, thầy tế lễ sẽ định người là ô uế; vít người ở nơi đầu.

45 Vả, người đã bị vít phung rồi phải quần áo, đầu trần, che râu lại la rằng: Ô-uế! Ô-uế!

46 Trọn lúc nào người có vít, thì sẽ bị ô uế, phải ở một mình ngoài trại quân.

47 Khi nào lên mốc trên quần áo, như vít phung, bất luận trên quần áo bằng lông chiên hay quần áo bằng vải gai,

48 trên canh hay trên chỉ bằng gai, hoặc bằng lông chiên, trên da hay là trên món nào bằng da;

49 nếu vít đó màu xanh xanh hay đỏ đỏ, trên quần áo hoặc trên da, trên canh hoặc trên chỉ hay là trên món nào bằng da, thì phải coi như bịnh phung, đem đến tỏ cho thầy tế lễ.

50 Thầy tế lễ sẽ khám cho, và giam món có vít ấy trong bảy ngày.

51 Qua ngày thứ bảy, thầy tế lễ khám vít lại; nếu vít ăn lan trên quần áo, trên canh hay chỉ, trên da hay trên món chi bằng da, thì phải coi như bịnh phung ăn luồn; món đó bị ô uế.

52 Vậy, người phải đốt quần áo, canh hay chỉ bằng lông chiên hoặc bằng gai, hoặc các món chi làm bằng da, ở trên nó mà đã bị vít, vì là một bịnh phung ăn ruồng: phải thiêu đi.

53 Còn nếu thầy tế lễ khám, chẳng thấy vít đó ăn lan trên quần áo, trên canh hay trên chỉ, hoặc các món chi làm bằng da,

54 thì người hãy biểu họ đem giặt món có vít đó đi, rồi giam nó một lần thứ nhì trong bảy ngày nữa.

55 Khi giặt rồi, thầy tế lễ sẽ khám lại, nếu vít đó không phai màu và cũng chẳng ăn lan ra, thì món đó là ô uế: ngươi hãy đem thiêu đi, vì là một thứ vít mốc ăn vào bề trái hay là bề mặt.

56 Còn nếu sau khi giặt rồi, thầy tế lễ thấy vít đã tái, thì phải gỡ nó khỏi quần áo, da, canh hay chỉ đi.

57 Nếu vít mốc còn ló lên lại trên quần áo, trên canh hay chỉ, hoặc trên món chi bằng da, thì phải coi như một vít phung, và thiêu món có vít đó đi.

58 Nhưng quần áo, canh hay chỉ, hoặc món nào bằng da mà ngươi đã giặt, và vít đã lặn rồi, thì hãy đem giặt một lần thứ nhì nữa, đoạn sẽ được tinh sạch.

59 Ðó là luật lệ về vít lên mốc như phung trên quần áo bằng lông chiên hay bằng vải gai, trên canh hay chỉ, hoặc trên món chi bằng da, chiếu theo luật lệ đó là phải định là tinh sạch hay là ô uế.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 6963

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

6963. 'And behold, his hand was leprous, like snow' means the profanation of truth. This is clear from the meaning of 'hand' as power, as above in 6947, and as truth since spiritual power consists in truth, 6948, 6960; and from the meaning of 'leprosy' as profanation, in particular the profanation of truth, dealt with below. In the historical part of the Word a great deal is said about leprosy - about the various manifestations of it in the skin, about determining the nature of it from those manifestations, and about whether a leper should be shut away, leave the community, or be set at liberty; and about leprosy in garments, vessels, and actual houses. So much is said about leprosy not on account of leprosy as a disease but because it was a sign of the profanation of truth, thus on account of its spiritual meaning and because the Jews and Israelites more than any others were capable of rendering truth profane.

[2] For if those people had known the inner contents of the Word and the actual truths which the religious observances of the Church among them represented, and if they had believed those truths and yet led the lives they were predisposed to lead - namely lives ruled by self-love and love of the world, involving acts of hatred and vengeance on one another, and involving cruelty to gentiles - they could not have avoided profaning the truths they had once believed. For believing truths and leading a life that goes against them is profaning them. It was for this reason too that they were withheld as far as was possible from any recognition of internal truth, 3398, 3489, withheld from it so completely that they did not even know that they would be alive after death. Nor did they believe that the Messiah was coming to save their souls for evermore, only that He would exalt that nation above all throughout the world. And because that nation was like this, and is also like it today, they are still withheld from faith, even though they live amid Christianity. This then is the reason why the nature of leprosy has been described so extensively.

[3] The meaning of 'leprosy' as the profanation of truth is evident from the regulations regarding leprosy in Moses, Leviticus 13:1-end. That description contains in the internal sense the whole nature of the profanation of truth - what profanation is like if recent, what it is like if long-established, what it is like if it exists inwardly in a person, what it is like if it also exists outwardly, what it is like if it can be cured, what it is like if it cannot, what means can be used, and a number of other details. No one can ever come to know about any of this without the help of the internal sense of the Word. But since profane things are what 'leprosy' describes, a detailed explanation of the contents of that description must not be given; heaven has a feeling of horror at the very mention of what is profane.

[4] So let just the following be quoted from those regulations,

If leprosy has broken out severely in the skin and the leprosy has covered the entire skin of [him who has] the plague, from his head to his heels, wherever the priest looks, 1 and the priest sees that, behold, the leprosy has covered the person's entire flesh, then he shall pronounce [him] clean [who has] the plague. It has all turned white; he is clean. But on the day living flesh appears on him he shall be unclean. Leviticus 17:12-14.

Unless one knew from the internal sense how it could be that one who is leprous all over from his head to his heels was clean it would seem to be an absurdity. But one who is leprous from head to heels means a person who has a knowledge of internal truths but does not acknowledge them, that is, has no belief in them. Profanation does not exist with him inwardly, only outwardly, and is being removed. Therefore he is clean. But if he knows the truths of faith and believes them, and yet leads a life that goes against them, profanation does exist with him inwardly, as it also does with someone who has had a belief in them but subsequently denies them. This explains why it says, 'on the day living flesh appears in him he shall be unclean'; 'living flesh' is used to mean acknowledgement and faith. See also the paragraphs referred to above in 6959.

Poznámky pod čarou:

1. literally, under all the survey of the eyes of the priest

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.