Bible

 

Ca ngợi 2

Studie

   

1 Sao Chúa đã nổi giận, vầy mây che khuất con gái Si-ôn? Ngài đã ném sự đẹp đẽ Y-sơ-ra-ên từ trên trời xuống đất. Trong ngày thạnh nộ, Ngài chẳng nhớ đến bệ chơn mình.

2 Chúa đã nuốt đi, chẳng thương xót, hết thảy chỗ ở của Gia-cốp. Ngài nhơn giận đã đổ đồn lũy con gái Giu-đa; Ngài đã xô cho đổ xuống đất, làm nhục nước và quan trưởng trong nước.

3 Trong cơn nóng giận, Ngài chặt hết sừng của Y-sơ-ra-ên. Ngài đã rút tay hữu lại từ trước mặt kẻ nghịch thù. Ngài đã đốt cháy Gia-cốp như lửa hừng thiêu nuốt cả tư bề.

4 Ngài giương cung ra như kẻ thù; giơ tay hữu lên, đứng như kẻ nghịch. Ngài đã giết hết, những kẻ làm vui mắt. Trong trại con gái Si-ôn, Ngài đã đổ giận ra như lửa.

5 Chúa đã trở nên như kẻ nghịch đã nuốt Y-sơ-ra-ên; nuốt cả cung đền, phá tan đồn lũy; Làm cho con gái Giu-đa thêm tang chế thảm thương.

6 Ngài đã cất nhà tạm mình đi cách mạnh bạo như thuộc về vườn; lại đã hủy nơi hội họp Ngài. Tại Si-ôn, Ðức Giê-hô-va đã khiến ngày hội trọng thể cùng Sa-bát bị quên đi; Trong cơn nóng giận, Ngài khinh dể vua và thầy tế lễ.

7 Ðức Giê-hô-va đã bỏ bàn thờ, lại gớm nơi thánh; Ngài đã phó thành quách cung điện Si-ôn vào trong tay quân nghịch. Chúng nó làm om sòm trong nhà Ðức Giê-hô-va như trong ngày hội trọng thể.

8 Ðức Giê-hô-va đã định phá hủy tường thành của con gái Si-ôn; Ngài đã giăng dây mực, chẳng ngừng tay về sự phá diệt; Ngài làm cho lũy và tường thảm sầu hao mòn cùng nhau.

9 Các cửa nó sụp trong đất; Ngài đã phá và bẻ các then chốt. Vua và quan trưởng nó ở giữa các nước là nơi chẳng có pháp luật! Chính mình các tiên tri chẳng tìm được từ Ðức Giê-hô-va sự hiện thấy chi.

10 Các kẻ già cả gái Si-ôn nín lặng ngồi dưới đất; Ðầu đổ tro bụi, mình mặc bao gai. Các gái đồng trinh Giê-ru-sa-lem gục đầu đến đất.

11 Mắt ta hao mòn vì chảy nước mắt, lòng ta bối rối; Gan ta đổ trên đất, vì sự hủy diệt con gái dân ta. Vì con trẻ và các con đương , ngất đi nơi các đường phố trong thành.

12 Chúng nó nói cùng mẹ mình rằng: tìm thóc và rượu ở đâu? Khi nhất đi như kẻ bị thương, nơi các đường phố trong thành; Và khi chúng nó tắt hơi trên lòng mẹ mình.

13 Ta làm chứng gì cho ngươi? Hỡi gái Giê-ru-sa-lem, ta kể thí dụ chi? Ta lấy gì sánh cùng ngươi đặng yên ủi ngươi, hỡi con gái đồng trinh Si-ôn? Sự phá hại ngươi to như biển: ai sửa sang lại được?

14 Các tiên tri ngươi xem cho ngươi những sự hiện thấy giả dối và ngu dại. Chẳng tỏ ra tội lỗi ngươi, đặng đem phu tù ngươi trở về. Chỉ thấy cho ngươi những lời tiên tri dối và sự làm cớ cho ngươi bị đuổi.

15 Những người qua đường thấy ngươi thì vỗ tay; Xỉ báng lắc đầu vì thấy gái Giê-ru-sa-lem, Nói rằng: Có phải nầy là thành mà người ta gọi là sự đẹp đẽ trọn vẹn, sự vui mừng của cả đất chăng?

16 Mọi kẻ thù nghịch ngươi hả miệng rộng nghịch cùng ngươi, Xỉ báng, nghiến răng, rằng: Chúng ta đã nuốt nó! Nầy chắc là ngày chúng ta trông đợi, chúng ta đã tìm được, đã thấy rồi!

17 Ðức Giê-hô-va đã làm sự mình định; đã làm trọn lời mà xưa kia mình đã truyền; Ngài đã lật đổ chẳng thương xót, Ðã làm cho kẻ thù ngươi vui vì cớ ngươi, khiến sừng kẻ địch ngươi cất lên.

18 Lòng dân ngươi kêu van đến Chúa. Hỡi tường thành con gái Si-ôn, hãy cho nước mắt ngươi ngày đêm chảy như sông! Ðừng cho nghỉ ngơi; con ngươi mắt người chẳng thôi.

19 Hãy chổi dậy kêu van lúc ban đêm, vừa đầu các phiên canh; Ðổ lòng ra như nướctrước mặt Chúa. Hãy giơ tay hướng về Chúa vì sự sống con nhỏ ngươi, chúng nó ngất đi vì đói nơi góc phố.

20 Hỡi Ðức Giê-hô-va, xin đoái xem! Ngài đã hề đãi ai như thế? Ðờn bà há ăn trái ruột mình, tức con cái ẵm trong tay ư? Thầy tế lễ cùng tiên tri, há nên giết trong nơi thánh Chúa ư?

21 Những người trẻ và già nằm sải trên đất trong đường phố. Những gái trẻ và trai trẻ ta đều ngã dưới mũi gươm. Ngài giết đi nơi ngày thạnh nộ, tru diệt chẳng xót thương.

22 Ngài đã nhóm như ngày hội trọng thể những sự kinh hãi của tôi mọi bề. Nơi ngày thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va, chẳng ai thoát khỏi và sót lại. Những kẻ tôi đã bồng ẵm và thấy lớn lên, hết thảy đã bị quân nghịch hủy hại.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Apocalypse Revealed # 325

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 962  
  

325. I saw under the altar the souls of those who had been slain for the word of God and for the testimony which they held. This symbolizes people who were hated by the evil, treated with scorn and expelled because of their life in accordance with the Word's truths and their acknowledgment of the Lord's Divine humanity, and who were protected by the Lord to keep them from being led astray.

"Under the altar" symbolizes a lower earth where the inhabitants were protected by the Lord. An altar symbolizes worship of the Lord out of the goodness of love.

The souls of those who had been slain mean here, symbolically, not martyrs, but people who were hated, treated with scorn, and expelled by the evil in the world of spirits, and who could be led astray by followers of the dragon and by heretics.

"For the word of God and for the testimony which they held" means, symbolically, "because of their life in accordance with the Word's truths and their acknowledgment of the Lord's Divine humanity." Testimony in heaven is given only to people who acknowledge the Lord's Divine humanity, for it is the Lord who testifies, and who enables angels to testify (no. 16); "for the testimony of Jesus is the spirit of prophecy" (Revelation 19:10).

[2] Since the souls were under the altar, it is apparent that they were being protected by the Lord. For the Lord protects all people who have lived some life of charity, to keep them from being harmed by the evil; and after the Last Judgment, when the evil have been removed, they are released from their asylums and elevated into heaven. I have often seen them after the Last Judgment being let out of the lower earth and conveyed into heaven.

[3] The fact that those who are slain mean people who are expelled, treated with scorn, and hated by the evil in the world of spirits, and who can been led astray, as also people who wish to know truths, but cannot because of the falsities in the church - this can be seen from the following passages:

Thus said the Lord... God, "Feed the sheep for slaughter, whose owners slaughter them... So I fed the sheep for slaughter because of you, you poor of the flock." (Zechariah 11:4-5, 7)

...we are slain all day long; we are accounted as a flock for the slaughter... Do not forsake us, O Jehovah! (Psalms 44:22-23)

Those who are coming, Jacob will cause to take root... Has He been slain according to the slaughter of his slain? (Isaiah 27:6-7)

...I have heard... the voice of the daughter of Zion..., saying, 'Woe is me..., my soul is weary because of the murderers!" (Jeremiah 4:31)

...they will deliver you up to tribulation and kill you, and you will be hated... for My name's sake. (Matthew 24:9, cf. John 16:2-3)

The Lord said this last to His disciples, but by disciples He meant all who worship the Lord and live according to His Word's truths.

[4] The evil in the world of spirits continually wish to kill these people. But because they cannot do so physically there, they continually try to do so as regards the soul. And when they cannot do this, they burn with such hatred against these people that they feel nothing more delightful than to do them harm. The reason [they cannot kill them] is that the Lord protects them, and when the evil are cast out into hell, which happens after the Last Judgment, they are brought out of their asylums. But see the explanations to chapter 20, and no. 846 there regarding these people.

That killing or slaying in the Word symbolizes the destruction of souls, which is to kill spiritually, is apparent from many passages there, including also the following: Isaiah 14:19-21; 26:21; Jeremiah 25:33; Lamentations 2:21; Ezekiel 9:1, 6; Revelation 18:24.

  
/ 962  
  

Many thanks to the General Church of the New Jerusalem, and to Rev. N.B. Rogers, translator, for the permission to use this translation.