Bible

 

Giê-rê-mi 44

Studie

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Bible

 

Giê-rê-mi 44

Studie

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 9780

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

9780. 'And let them bring to you olive oil' means the good of charity and faith. This is clear from the meaning of 'olive oil' as the good of celestial love, dealt with in 886, but in the present verse the good of spiritual love, which is the good of charity towards the neighbour and the good of faith. The reason why the good of charity and faith is meant here by 'olive oil' is that it was for the light or lampstand, and 'the lampstand' means the spiritual heaven, 9548, the spiritual heaven on earth being the spiritual Church. 'Oil' and 'the olive tree' mean in the Word both celestial good and spiritual good, celestial good when the celestial kingdom or Church is the subject, and spiritual good when the spiritual kingdom or Church is the subject. What makes these kingdoms or Churches different from each other is the types of good. The celestial kingdom or Church's types of good are the good of love to the Lord and the good of mutual love, and the spiritual kingdom or Church's types of good are the good of charity towards the neighbour and the good of faith, 9741. These types of good and the types of truth that spring from them are the subject throughout the Word; for the Word consists wholly of teachings about good. It does so because it consists wholly of teachings about love to the Lord and love towards the neighbour, Matthew 22:35-40, and all good is an attribute of love, including the good of faith since this comes into being from the good of love and does not exist without it.

[2] Since the Word consists of teachings about good, people need to know what good is if they are to have any understanding of the Word. But no one can know what good is unless he tries to lead a good life in accordance with the Word. For when someone tries to lead a good life in accordance with the Word the Lord instills good into that person's life. The person then comes to perceive that good and has a feeling for it, and as a result recognizes the essential nature of it. In no other circumstances does it appear, because it does not come to be perceived. All this makes clear what the condition is of those who merely know the things contained in the Word, convince themselves that they are true, yet fail to act on them. They are people with no real awareness of good, nor consequently of truth, for truth is known from good, and never exists without good except as some piece of lifeless knowledge which passes away in the next life.

[3] The fact that 'oil' and 'olive' mean good is clear from places in the Word where they are mentioned, as in Zechariah,

I saw a lampstand of gold, two olive trees beside it, one on the right of the bowl and one to the left of it. These are the two sons of oil, standing beside the Lord of the whole earth. Zechariah 4:2-3, 14.

'Two olive trees' and 'the two sons of oil' are the good of love to the Lord, which is on His right, and the good of charity towards the neighbour, which is to His left. Something similar occurs in John,

The two witnesses prophesied one thousand two hundred and sixty days. These are the two olive trees and the two lampstands standing before the God of the earth. Revelation 11:3-4.

'The two olive trees and the two lampstands' are the same two types of good, which, since they come from the Lord, are called 'the two witnesses'.

[4] In the same book,

I heard a voice in the midst of the four living creatures, saying, Do no harm to oil and wine. Revelation 6:6.

'Oil' stands for the good of love and charity, 'wine' for the good and truth of faith. In Isaiah,

I will plant 1 in the wilderness the cedar of shittah, and the myrtle, and the oil tree. 2 Isaiah 41:19.

In Jeremiah,

They will come and sing on the height of Zion, and converge towards the goodness of Jehovah, towards wheat, and towards new wine, and towards oil. Jeremiah 31:12.

In Joel,

The field has been devastated, the land has been mourning because the grain has been laid waste, the new wine has failed, the oil languishes. Joel 1:10.

In the same prophet,

The threshing-floors are full of clean grain, and the presses overflow with new wine and oil. Joel 2:24.

In Moses,

I will give the rain for your land in its season, that you may gather your grain, your new wine, and your oil. Deuteronomy 11:14.

[5] This verse speaks of grain, new wine, and oil, but it becomes clear to anyone who stops to consider the matter that it is not these actual products that are meant. For being Divine the Word is spiritual, not worldly, so that what it says does not have to do with grain, new wine, or oil of the land, inasmuch as they serve the body as forms of food, only inasmuch as they serve the soul. For all forms of food in the world mean, when mentioned in the Word, heavenly kinds of food, as also the bread and wine in the Holy Supper do. What it is that 'grain' and 'new wine' mean in the places quoted above, see 3580, 5295, 5410, 5959, from which it is evident what 'oil' means.

[6] The same applies to all those things spoken by the Lord when He was in the world, such as those regarding the Samaritan - that he went near the one wounded by the robbers, bound his wounds, and poured in oil and wine, Luke 10:33-34. In this instance oil and wine are not what is meant but the good of love and charity, the good of love by 'oil' and the good of charity and faith by 'wine'. For the subject is the neighbour, thus charity towards him. As regards this meaning of 'wine', see 6377.

[7] The same applies to the things spoken by the Lord regarding the ten virgins, five of whom took their lamps without at the same time any oil, and five who took theirs with oil as well - that the latter five were admitted into heaven, whereas the former five were turned away, Matthew 25:3-4ff. 'Oil in the lamps' is the good of love and charity within the truths of faith; 'the virgins who took lamps but no oil' are those who hear the Word, read it, and say that they are believers, yet do not on that account perform any good deed at all, or who if they do, are not moved by a love of good or of truth but by selfish and worldly love.

[8] Since oil was a sign of the good of charity the sick were also anointed with oil and healed, as it says about the Lord's disciples, that when they went out they cast out demons, and anointed many sick people with oil and healed them, Mark 6:13. In David,

You will make my head fat with oil, my cup will overflow. Psalms 23:5.

'Making the head fat with oil' stands for endowing with heavenly good. In Moses,

Jehovah fed [the people] with the produce of the fields; He caused them to suck honey out of the crag and oil out of the stony rock. Deuteronomy 32:13.

This refers to the Ancient Church. 'Sucking oil out of the stony rock' stands for being imbued with good through the truths of faith.

[9] In Habakkuk,

The fig tree will not blossom, neither will there be any produce on the vines; the olive crop will fail, 3 and the fields will not yield food. Habakkuk 3:17.

Neither the fig tree, vines, olives, nor fields should be understood here but the heavenly sources of food to which they correspond. This is also something which all who acknowledge that the Word has to do with such things as belong to heaven and the Church, and so to the soul, can recognize for themselves. But people who have no thought of anything other than worldly, earthly, and bodily things do not see it, indeed have no wish to see it. They say to themselves, What are spiritual things? What are heavenly realities? and so say, What are heavenly sources of food? They indeed know, when they are told, that these are the kinds of things which contribute to intelligence and wisdom, but they have no wish to know that they are what contribute to faith and love. They have no wish to know because they do not let such things enter into their life and as a result do not go far enough to attain intelligence and wisdom in heavenly truths and forms of goodness.

[10] In Ezekiel,

I washed you with water, and washed away the blood 4 from upon you, and anointed you with oil. I clothed you with embroidered cloth. Your garments were fine linen, silk, and embroidered cloth. You ate fine flour, and honey, and oil. But you took your embroidered garments and covered the images, and you set My oil and My incense before them. Ezekiel 16:9-10, 13, 18.

Is there anyone who cannot see that garments made of embroidered cloth, fine linen, or silk are not meant here, nor oil, honey, or fine flour, but Divine things belonging to heaven and the Church? For these words refer to Jerusalem, by which the Church is meant, and therefore the matters that are mentioned mean such things as have to do with the Church. Each detail clearly means something specific about the Church, for in the Word, which is Divine, not a single word is devoid of meaning. For the meaning of Jerusalem as the Church, see 3654; and as regards what anything further means, for 'embroidered cloth', 9688; 'fine linen', 5319, 9469; 'fine flour', 2177; 'honey', 5620, 6857; 'washing with water', 3147, 5954 (end), 9088; and 'washing away the blood', 4735, 9127.

[11] In Hosea,

Ephraim feeds the wind; they make a covenant with the Assyrian, and oil is carried down into Egypt. Hosea 12:1.

These words are altogether unintelligible unless one knows what is meant by 'Ephraim', 'the Assyrian', and 'Egypt'. They describe the understanding part in the mind of a member of the Church when that part is perverted by means of mere reasonings based on factual knowledge. For 'Ephraim' is that understanding part, 3969, 5354, 6222, 6238, 6267; 'the Assyrian' reasoning, 1186; and 'Egypt' factual knowledge, 9391. Consequently 'carrying oil down into Egypt' means defiling the Church's good in that manner.

[12] The reason why the Lord went so often up to the Mount of Olives, Luke 21:37; 22:39, was that 'oil' and 'olive' were signs of the good of love, as also was 'a mountain', 6435, 8758. This was so because while the Lord was in the world all things in Him were representative of heaven; through them the whole of heaven was linked to Him. Therefore whatever He did and whatever He spoke was Divine and heavenly, and the last and lowest things were representative. The Mount of Olives represented heaven in respect of the good of love and charity, as also becomes clear in Zechariah,

Jehovah will go out and fight against the nations; His feet will stand on that day upon the Mount of Olives, which faces 5 Jerusalem. And the Mount of Olives will be split, that part of it [may lean] towards the east and towards the sea, 6 with a large valley; and part of the mountain will move away towards the north, and part of it towards the south. Zechariah 14:3-4.

[13] This refers to the Lord and His Coming. 'The Mount of Olives' means the good of love and charity, and so means the Church, for those forms of good make the Church. The fact that the Church would depart from the Jewish nation and be established among gentile nations is meant by the description that this mountain would be split towards the east, towards the sea, and towards the north and south. Something similar is meant by the Lord's words in Luke,

You yourselves will be thrown out of doors. On the other hand people will come from the east and the west, and from the north and the south, and sit at table in the kingdom of God. Luke 13:28-29.

The overall meaning of the statement that Jehovah will go out and fight against the nations, and His feet will stand upon the Mount of Olives, which faces Jerusalem, is that the Lord would fight from Divine Love against the hells; for evils springing from the hells are meant by 'the nations', 1868, 6306, and Divine Love by 'the Mount of Olives' on which His feet will stand.

Poznámky pod čarou:

1. literally, give

2. literally, the wood of oil

3. literally, the work of the olive will lie (i.e. prove false)

4. literally, your bloods

5. literally, which is before the face of

6. i.e. the west

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.