Bible

 

Sáng thế 42

Studie

   

1 Gia-cốp thấy xứ Ê-díp-tô có lúa bán ra, bèn nói cùng các con trai mình rằng: Sao bay ngơ ngẩn nhìn nhau vậy?

2 Lại rằng: Nầy, cha nghe dưới xứ Ê-díp-tô có lúa bán; bay hãy xuống đó mua lúa cho chúng ta, hầu cho chúng ta sống và khỏi chết, chớ!

3 Mười người anh của Giô-sép bèn xuống Ê-díp-tô đặng mua lúa.

4 Nhưng Gia-cốp không cho Bên-gia-min, em Giô-sép, đi cùng các anh; vì nghĩ rằng: Ta nên giữ chừng, kẻo xảy ra điều rủi ro cho nó.

5 Xứ Ca-na-an bấy giờ cũng đói, nên các con trai của Y-sơ-ra-ên cũng đổ xuống Ê-díp-tô mua lúa như các người khác.

6 Vả, lúc nầy, chánh Giô-sép cai trị trong nước, và bán lúa cho cả dân bổn xứ. Các anh Giô-sép bèn đến, sấp mình xuống trước mặt người.

7 Giô-sép thấy, nhìn biết các anh mình; nhưng giả làm mặt lạ cùng họ, nói một cách xẳng rằng: Các ngươi ở đâu đến? Ðáp rằng: Ở xứ Ca-na-an đến đặng mua lúa.

8 Vậy, Giô-sép nhìn biết các anh mình; nhưng họ nhìn lại chẳng ra.

9 Giô-sép nhớ lại điềm chiêm bao mình đã thấy về anh em mình, liền thét rằng: Các ngươi là thám tử, đến đây đặng dòm hành những nơi yếu óp của xứ ta.

10 Ðáp rằng: Thưa chúa, chẳng phải vậy; các tôi tớ chúa đến đặng mua lúa mà thôi.

11 Chúng tôi đây đều là con một cha, vốn nhà lương thiện, chẳng phải là thám tử đâu.

12 Người đáp lại rằng: Chẳng phải; các ngươi đến đặng dòm hành những nơi yếu óp của xứ nầy.

13 Ðáp rằng: Kẻ tôi tớ chúa có mười hai anh em, con của một cha, nguyên xứ Ca-na-an; nầy một người đã đi mất biệt, còn người út hiện bây giờ hãy ở tại nhà cùng cha chúng tôi.

14 Giô-sép nói: Ấy quả thật như ta nói, các ngươi là thám tử.

15 Ðây là điều ta thử các ngươi: Ta chỉ mạng Pha-ra-ôn mà thề rằng, hễ em út các ngươi không đến đây thì chẳng bao giờ các ngươi ra khỏi chốn nầy được.

16 Hãy sai một người nào trong bọn các ngươi về dẫn em út xuống; còn bao nhiêu thì phải ở tù lại đây. Lời các ngươi phải thử đã, rồi ta sẽ biết các ngươi nói đó có quả thật chăng. Nếu chẳng thật, thì ta chỉ mạng Pha-ra-ôn thề rằng, các ngươi là thám tử đó.

17 Ðoạn, Giô-sép truyền đem giam họ chung trong ngục ba ngày.

18 Ngày thứ ba, Giô-sép nói cùng họ rằng: Ta kính sợ Ðức Chúa Trời; hãy làm như điều nầy, thì được sống.

19 Nếu các ngươi vốn nhà lương thiện, thì hãy để một người nào ở tù lại đây, còn bao nhiêu đem lương thực về nuôi đói cho nhà các ngươi.

20 Ðoạn, hãy dẫn em út xuống đây, thì lời các ngươi sẽ cho là thật, và các ngươi chẳng phải chết. Vậy, họ nghe theo.

21 Họ bèn nói với nhau rằng: Quả thật chúng ta cam tội cùng em ta ra; vì lúc trước ta thấy tâm hồn nó buồn thảm khi nó xin nhờ ơn, nhưng ta không khứng cho; vậy nên tai vạ nầy mới xảy đến cho chúng ta.

22 u-bên đáp rằng: Anh há không có nói cùng các em rằng: Chớ phạm tội nầy cùng đứa trẻ đó sao? Nhưng các em không nghe; nên bây giờ huyết nó đòi chúng ta thường lại.

23 Vả, Giô-sép vẫn dùng người thông ngôn nói chuyện lại cùng các anh, nên họ tưởng Giô-sép chẳng nghe hiểu.

24 Giô-sép xây mặt qua chỗ khác mà khóc. Ðoạn xây mặt lại nói chuyện cùng họ; bèn bắt Si-mê-ôn trong vòng anh em, truyền trói lại trước mặt họ.

25 Giô-sép truyền đầy tớ xúc lúa đổ đầy bao và để bạc lại trong đó cho mỗi người anh em, cũng để thêm lương thực dùng dọc đường. Ðầy tớ làm y như lời.

26 Ðoạn, anh em chất mấy bao lúa lên lưng lừa, rồi đi.

27 Ðến quán, một người trong bọn mở bao ra cho lừa ăn thóc, thấy bạc mình ở tại miệng bao;

28 bèn nói cùng anh em rằng: Bạc của tôi trả lại, hiện trong bao tôi đây! Các anh em nhát gan, vừa nói với nhau, vừa run, mà rằng: Ðức Chúa Trời đã làm chi cho chúng ta đây?

29 Các anh em trở về cùng Gia-cốp, cha mình, tại xứ Ca-na-an, thuật lại cho người nghe mọi nỗi đã xảy đến, rằng:

30 người đương làm chúa tại xứ Ê-díp-tô nói với chúng tôi cách xẳng xớm, cho chúng tôi là thám tử.

31 Song chúng tôi có thưa cùng người rằng: Chúng tôi vốn nhà lương thiện, nào có phải là thám tử đâu.

32 Chúng tôi được mười hai anh em, con một cha; một người đã đi mất biệt, còn người út hiện bây giờ ở nhà cùng cha, tại xứ Ca-na-an.

33 Người làm chúa xứ đó dạy rằng: Làm như vầy, ta mới cho các ngươi là lương thiện: Hãy để lại cùng ta một người nào trong bọn các ngươi, còn bao nhiêu sẽ đem lương thực về nuôi đói cho nhà các ngươi;

34 đoạn, hãy dẫn em út đến cho ta. Vậy, ta mới biết rằng các ngươi chẳng phải là thám tử, nhưng là người lương thiện; ta sẽ giao em lại cho, và các ngươi sẽ được buôn bán trong xứ nầy.

35 Vả, đương khi các anh em trút lúa mì ra bao, nầy đâu, trong mỗi bao có gói bạc của mỗi người; cha và các anh em thấy những gói bạc mình, đều lấy làm sợ hãi.

36 Gia-cốp, cha họ bèn nói rằng: Bay làm mất các con tao; Giô-sép đã mất biệt, Si-mê-ôn cũng mất biệt; mà bây giờ, lại muốn dẫn Bê-gia-min đi nữa sao! Các nông nỗi nầy đều đổ lại cho tao hết!

37 u-bên thưa lại cùng cha rằng: Cha hãy giao em nơi tôi, tôi sẽ dẫn về cho. Ví bằng chẳng dẫn em về, thì cha hãy giết hai đứa con trai tôi đi.

38 Nhưng Gia-cốp đáp rằng: Con út tao sẽ chẳng đi xuống với bay đâu; vì anh nó đã chết rồi, chỉ còn một mình nó mà thôi. Nếu điều rủi ro chi xảy đến cho nó nơi dọc đường bay đi, tức nhiên bay làm cho kẻ tóc bạc nầy đau lòng xót dạ xuống âm phủ.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 5639

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

5639. 'And Joseph saw Benjamin with them' means the discernment by the celestial of the spiritual that the spiritual intermediary was present with the truths. This is clear from the meaning of 'seeing' as understanding and discerning, dealt with in 2150, 2807, 3764, 4567, 4723, 5400; from the representation of the ten sons of Jacob - to whom 'with them', that is, the ones whom Joseph saw Benjamin with, refers - as the truths within the natural, dealt with in 5403, 5419, 5427, 5458, 5512; and from the representation of 'Benjamin' as the intermediary, dealt with in 5411, 5413, 5443. The reason the expression 'spiritual intermediary' is used here is that the truths which are represented by 'the ten sons of Jacob' had now to be joined to truth from the Divine, which was 'Joseph'; but that joining together does not take place except through an intermediary that is a spiritual one. Therefore immediately after that intermediary had been recognized, Joseph told the man over his house, 'Bring the men to the house, and slaughter and prepare [an animal]; for the men will eat with me at midday', meaning that they would be brought in and joined to him because they were accompanied by the intermediary.

[2] A further brief statement needs to be made about what the spiritual compared with the natural is since the majority living in the Christian world do not know what the spiritual is. They are so ignorant of what it is that when they hear the term they are at a loss, saying to themselves, What the spiritual is, no one knows. Essentially the spiritual existing with a person is his actual affection for what is good and true, loved for its own sake and not for any selfish reason, as well as an affection for what is right and fair, likewise loved for its own sake and not for any selfish reason. When a person has inward feelings of delight and pleasure, and more so if feelings of blessedness and bliss flow from them, they constitute the spiritual present with him, which does not come to him from the natural world but from the spiritual world or heaven, that is, from the Lord by way of heaven. This then is the spiritual which, when it reigns in a person, influences and so to speak gives colour to everything he thinks, wills, or does, and which causes his thoughts and acts of will to partake of what is spiritual, till at length these too become spiritual qualities present with him when he passes from the natural world into the spiritual world. In short, the spiritual consists in an affection stirred by charity and faith, that is, an affection for what is good and true, and in the delight and pleasure, and even more so in the blessedness and bliss that flow from them, which are feelings residing with a person inwardly and making him someone truly Christian.

[3] The majority in the Christian world are ignorant of what the spiritual is for the reason that they make faith, not charity, the essential virtue in the Church. Consequently, since the few who do bother about faith give little if any thought at all to charity or know what charity is, and since therefore they have no knowledge or any perception of the affection characteristic of charity, an affection that is not present in them, they cannot possibly know what the spiritual is. This is especially so at the present day when scarcely any charity exists with anyone, for now is the final period of the Church. But it should be recognized that in a general sense the spiritual means an affection both for what is good and for what is true, which is why heaven is called the spiritual world and the internal sense of the Word is called the spiritual sense. But more specifically what is essentially an affection for good is called the celestial, while that which is essentially an affection for truth is called the spiritual.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.