Bible

 

Sáng thế 33

Studie

   

1 Gia-cốp nhướng mắt lên và nhìn, kìa, Ê-sau dẫn bốn trăm người đi đến. Người bèn chia các con cho Lê-a, a-chên, và cho hai tên đòi;

2 sắp hai tên đòi và con cái họ ở trước; kế đến Lê-a và con cái nàng; a-chên cùng Giô-sép ở sau chót.

3 Còn người, thì đi trước họ và sấp mình xuống đất bảy lần cho đến khi tới gần anh mình.

4 Nhưng Ê-sau chạy đến trước mặt người, ôm choàng cổ mà hôn, rồi hai anh em đều khóc.

5 Ðoạn, Ê-sau nhướng mắt lên thấy mấy người đờn bà và con cái, thì hỏi rằng: Các người mà em có đó là ai? Ðáp rằng: Ấy là con cái mà Ðức Chúa Trời đã cho kẻ tôi tớ anh.

6 Hai tên đòi và con cái họ lại gần người, sấp mình xuống.

7 Lê-a và các con cái nàng cũng lại gần, sấp mình xuống; đoạn, a-chên và Giô-sép lại gần, và sấp mình xuống.

8 Ê-sau hỏi: Toán quân anh đã gặp đi trước đó, em tính làm chi? Ðáp rằng: Ấy để nhờ được ơn trước mặt chúa tôi.

9 Ê-sau nói: Hỡi em! anh đã được đủ rồi; vậy, hãy lấy lại vật chi của em đi.

10 Thưa rằng: Xin anh, không. Nếu em được ơn trước mặt anh, hãy nhậm lấy lễ vật bởi tay em làm ra đi; vì em thấy được mặt anh khác nào người ta thấy được mặt Ðức Chúa Trời, và anh đã đẹp lòng tiếp rước em.

11 Xin anh hãy nhậm lấy lễ vật em đã dâng cho anh, vì Ðức Chúa Trời cho em đầy dẫy ân huệ, và em có đủ hết. Người nài xin Ê-sau quá đến đỗi phải chịu nhậm lấy.

12 Ê-sau nói: Hè, ta hãy lên đường! Anh sẽ đi trước em.

13 Gia-cốp đáp: Chúa biết rằng các đứa trả yếu lắm, và em lại mắc coi chừng chiên và bò cái đương có con bú; nếu ép đi mau chỉ trong một ngày, chắc cả bầy phải chết hết.

14 Xin chúa hãy đi trước kẻ tôi tớ chúa, còn tôi sẽ đi tới chậm chậm theo bước một của súc vật đi trước và của các trẻ, cho đến chừng nào tới nhà chúa tại xứ Sê -i-rơ.

15 Ê-sau nói: Vậy, anh xin để lại cùng em một vài người tùy tùng của anh. Gia-cốp đáp rằng: Chi vậy? miễn em được nhờ ơn trước mặt chúa thôi!

16 Nội ngày đó, Ê-sau bắt đường trở về Sê -i-rơ.

17 Gia-cốp đi đến Su-cốt; bèn cất một nhà cho mình ở, và mấy cái lều cho súc vật; cho nên họ đặt tên chốn nầy là Su-cốt.

18 Gia-cốp ở xứ Pha-ran-a-ram đến thành Si-chem thuộc về xứ Ca-na-an, được bình an. Người đóng tại trước thành,

19 bèn mua miếng đất chỗ người đóng trại, giá một trăm miếng bạc của con Hê-mô, cha Si-chem.

20 Nơi đó người lập một bàn thờ, đặt trên là En-Eân-ô-hê -Y-sơ-ra-ên.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 4373

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

4373. 'And he urged him. and he took it' means that that affection originating in the good of truth was instilled by means of affection inspired by Divine Good. This becomes clear from the explanations given so far in 4364 onwards. Further evidence of the actual affection for truth, inspired within the good by Divine Good, is displayed by his urging him, see above in 4366. Before anything more can be said about the affection for truth which is the subject in these verses, it should be recognized that although that affection seems to derive from truth and so to exist within truth it does not derive from truth but from good; for truth has no life at all within it apart from that which comes from good. Its seeming to derive from truth is, to use a comparison, like the life which is present within the body. That life does not in fact belong to the body but to the soul, nor yet to the soul but flows in by way of the soul from the Prime source of life, that is, from the Lord, however much it seems to belong to the body It is also like an image in a mirror, which is seen within the mirror but is in fact a reflection of a shape entering from outside.

[2] To people who confine their minds to the historical details it is not indeed apparent that the internal sense of these words and those before them is anything of the kind; for their thought is of Esau, and of Jacob and the gift he sent ahead of him. They are not aware of the fact that 'Esau' represents Divine Good within the natural and 'Jacob' truth which is to be joined there to Divine Good. Nor are they aware that their friendly dialogue here means an affection inspired within truth by good. Yet the angels understand these historical details in no other way when these are read by man, for angels possess no other mental picture of things than a spiritual one. With them the historical sense is converted into that spiritual picture, and in this way angelic thoughts correspond to those of men. It is never-ending correspondences such as these that cause the Word to be holy and Divine, for as it rises up to heaven the literal sense becomes spiritual. It also rises all the way up to the Lord, where it becomes Divine. This is Inspiration.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.