Bible

 

Sáng thế 27

Studie

   

1 Bởi Y-sác đã già, mắt làng chẳng thấy được nữa, bèn gọi Ê-sau, con trưởng nam, mà rằng: Hỡi con! Ê-sau thưa rằng: Có con đây.

2 Người bèn nói rằng: Nầy, cha đã già rồi, chẳng biết ngày nào phải chết;

3 vậy bây giờ, cha xin con hãy lấy khí giới, ống tên và cung con, ra đồng săn thịt rừng cho cha,

4 dọn một món ngon tùy theo cha sở thích; rồi dâng lên cho cha ăn, đặng linh hồn cha chúc phước cho con trước khi chết.

5 Vả, đương khi Y-sác nói cùng Ê-sau con trai mình, thì ê-be-ca có nghe. Ê-sau bèn ra đồng săn thịt rừng đặng đem về cho cha.

6 ê-be-ca nói cùng Gia-cốp, con trai mình, rằng: Nầy, mẹ có nghe cha nói cùng Ê-sau, anh con, và dặn rằng:

7 Hãy đem thịt rừng về cho cha, dọn một món ngon cha ăn; đặng trước khi qua đời, cha sẽ chúc phước cho con trước mặt Ðức Giê-hô-va.

8 Vậy, con ơi! bây giờ, hãy nghe mẹ và làm theo lời mẹ biểu:

9 Hãy ra ngoài bầy, bắt hai con tốt, rồi mẹ sẽ dọn cho cha con một món ngon, tùy theo người sở thích;

10 con sẽ đem cho cha ăn, đặng người chúc phước con trước khi qua đời.

11 Gia-cốp thưa lại cùng mẹ rằng: Thưa mẹ, Ê-sau, anh con, có lông, còn con lại không.

12 Có lẽ cha sẽ rờ mình chăng, coi con như kẻ phỉnh gạt, thì con chắc lấy cho mình sự rủa sả, chớ chẳng phải sự chúc phước đâu.

13 Mẹ đáp rằng: Con ơi! xin sự rủa sả đó để cho mẹ chịu; hãy cứ nghe lời mẹ, ra bắt hai dê con.

14 Vậy, Gia-cốp đi bắt hai dê con, đem lại cho mẹ, làm món ngon, tùy theo cha sở thích.

15 Ðoạn ê-be-ca lấy quần áo tốt nhứt của Ê-sau, con trưởng nam, sẵn để trong nhà, mà mặc vào cho Gia-cốp, con út mình;

16 rồi người lấy da con bao hai tay và cổ, vì tay và cổ Gia-cốp không có lông.

17 ê-be-ca bèn để món ngon và bánh của mình đã dọn vào tay con út mình.

18 Gia-cốp bưng đến cha mình và nói rằng: Thưa cha! Y-sác đáp: Có cha đây; con là đứa nào đó?

19 Gia-cốp thưa: Tôi là Ê-sau, con trưởng nam của cha; con đã làm theo lời cha dặn biểu; xin cha dậy, ngồi ăn lấy thịt săn của con, đặng linh hồn cha sẽ chúc phước cho con.

20 Y-sác hỏi rằng: Sao con đi săn được mau thế? Thưa rằng: Ấy nhờ Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của cha xui tôi gặp mau vậy.

21 Y-sác nói cùng Gia-cốp rằng: Hỡi con! hãy lại gần đặng cha rờ thử xem có phải là Ê-sau, con của cha chăng?

22 Gia-cốp bèn lại gần Y-sác; người rờ và nói rằng: Tiếng nói thì của Gia-cốp, còn hai tay lại của Ê-sau.

23 Người chẳng nhận biết đặng vì hai tay cũng có lông như của anh, là Ê-sau. Vậy Y-sác chúc phước cho.

24 Người lại hỏi rằng: Ấy con thật là Ê-sau, con trai ta, phải chăng? Gia-cốp thưa: Phải, con đây.

25 Y-sác bèn nói: Hãy dọn cho cha ăn lấy thịt săn của con, đặng linh hồn cha chúc phước cho con. Gia-cốp dọn cho người ăn, cũng có đem rượu cho người uống nữa.

26 ồi Y-sác cha người nói rằng: Hỡi con! hãy lại gần và hôn cha.

27 Gia-cốp bèn lại gần và hôn người. Y-sác đánh mùi thơm của áo con, liền chúc phước cho, và nói rằng: Nầy, mùi hương của con ta Khác nào mùi hương của cánh đồng mà Ðức Giê-hô-va đã ban phước cho.

28 Cầu xin Ðức Chúa Trời cho con sương móc trên trời xuống, Ðược màu mỡ của đất, và dư dật lúa mì cùng rượu.

29 Muôn dân phải phục con, Các nước phải quì lạy trước mặt con! Hãy được quyền chủ các anh em, Các con trai của mẹ con phải quì lạy trước mặt con! Ai rủa sả con sẽ bị rủa sả lại, Ai cầu phước cho con, sẽ được ban phước lại!

30 Vừa khi Y-sác chúc phước cho Gia-cốp xuống, và vừa khi Gia-cốp lùi ra khỏi nơi cha mình, thì Ê-sau, anh người, đi săn trở về.

31 Người cũng dọn một món ngon, dâng lên cho cha và thưa rằng: Xin dậy, ngồi ăn thịt săn của con trai cha, đặng linh hồn cha chúc phước cho con.

32 Y-sác, cha người, hỏi: Con là đứa nào? Thưa rằng: Tôi là Ê-sau, con trưởng nam của cha.

33 Y-sác lấy làm cảm động qua đỗi mà nói rằng: Vậy, còn đứa nào đã săn thịt rừng, và đã dâng lên cho cha đó? Trước khi con về, cha đã ăn hết rồi, và chúc phước cho nó; nó lại sẽ được ban phước vậy.

34 Vừa nghe dứt lời cha, thì Ê-sau la lên một tiếng rất lớn, và rất thảm thiết mà thưa cùng cha rằng: Cha ơi! xin hãy chúc phước cho con luôn nữa!

35 Nhưng Y-sác lại đáp: Em con đã dùng mưu kế đến cướp sự chúc phước của con rồi.

36 Ê-sau liền nói rằng: Có phải vì người ta gọi nó là Gia-cốp mà đó hai lần chiếm lấy vị tôi rồi chăng? Nó đã chiếm quyền trưởng nam tôi, và lại bây giờ còn chiếm sự phước lành của tôi nữa. Tiếp rằng: Cha chẳng có dành sự chúc phước chi cho tôi sao?

37 Y-sác đáp rằng: Nầy, cho đã lập nó lên làm chủ con, và đã cho các anh em làm tôi nó; và đã dự bị lúa mì và rượu cho nó. Vậy, cha sẽ làm chi cho con đây?

38 Ê-sau thưa rằng: Cha ơi! cha chỉ có sự chúc phước đó thôi sao? Hãy chúc phước cho con với, cha! ồi Ê-sau cất tiếng lên khóc.

39 Y-sác cha người, đáp rằng: Nầy, nơi con ở sẽ thiếu màu mỡ của đất, Cùng sương-móc trên trời sa xuống.

40 Con sẽ nhờ gươm mới được sống. Và làm tôi tớ cho em con. Song khi con lưu lạc rày đó mai đây, Sẽ bẻ cái ách của em trên cổ con vậy.

41 Ê-sau trở lòng ghét Gia-cốp vì cớ cha mình chúc phước cho người, bèn nói thầm trong lòng rằng: Ngày tang của cha đã hầu gần; vậy, ta sẽ giết Gia-cốp, em ta, đi.

42 Họ đem lời Ê-sau, con lớn, thuật lại cùng ê-be-ca, thì người sai gọi Gia-cốp, con út mình, mà nói rằng: Nầy, Ê-sau, anh con, toan giết con để báo thù.

43 Vậy, bây giờ, hỡi con, hãy nghe lời mẹ, đứng dậy, chạy trốn qua nhà La-ban, cậu con, tại Cha-ran,

44 và hãy ở cùng người ít lâu, cho đến lúc nào cơn giận của anh con qua hết.

45 Khi cơn giận anh con bỏ qua rồi, và nó quên việc con đã gây nên với nó, thì mẹ sẽ biểu con về. Có lẽ đâu mẹ phải chịu mất cả hai đứa trong một ngày ư?

46 ê-be-ca nói cùng Y-sác rằng: Tôi đã chán, không muốn sống nữa, vì cớ mấy con gái họ Hếch. Nếu Gia-cốp cưới một trong mấy con gái họ Hếch mà làm vợ, tức một người con gái trong xứ như các dân đó; thôi, tôi còn sống mà chi?

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 3660

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

3660. And blessed him. That this signifies that thus conjunction would be effected, is evident from the signification of being “blessed,” as being to be conjoined (see n. 3504, 3514, 3530, 3565, 3584). The reason why Isaac the father now blesses Jacob the son, although he had come with guile and taken the blessing from Esau, and Isaac had shuddered at that deed (as appears from the preceding chapter (Genesis 27:33), verses 33 and 35), is that Isaac now perceived that it was the posterity of Jacob, and not that of Esau, that was to possess the land of Canaan; and therefore the blessing was confirmed by Isaac. But the guile at which Isaac shuddered signified and foretold what was deceptive in the posterity of Jacob in regard to the representatives; that is to say, that they were very far from sincerely or at heart representing the Divine or celestial things of the Lord’s kingdom, and were thus utterly unlike the Ancient Church, being merely in externals separate from what is internal, and not even in these, inasmuch as they so often fell away into open idolatries.

[2] What is meant by being conjoined, or by conjunction, here signified in the internal sense by being “blessed,” was shown above, namely, that the natural as to good and as to truth should be adjoined to the rational, or what is the same thing, the external man to the internal; for in order that the Lord might make His natural Divine, He had to implant therein such good and truth as would correspond with the good and truth of the Divine rational. Without corresponding goods and truths no conjunction is possible. There are innumerable goods and truths of the natural, or such as are proper to the natural man; so innumerable that man can scarcely know their most general kinds, in spite of the fact that when mention is made of natural good and truth it appears to man as one simple thing; for the whole natural and all that is in it is nothing else than this good and truth. And this being the case, it is evident that there are goods and truths of the natural in which the goods and truths of the rational can be, and that there are goods and truths of the natural in which the goods and truths of the rational cannot be; consequently, that there are goods and truths of the natural which can be adjoined to the goods and truths of the rational by correspondence. Such goods and truths are treated of in this and the following chapters.

[3] To know these goods and truths, and to distinguish them from one another, and also to view their qualities, and thus how they are adapted for conjunction, does not so well appear to man so long as he does not think from what is interior, or from enlightenment by the light of heaven; for in this case such things appear to him to be both obscure and undelightful. But nevertheless they are suited to the apprehension and understanding of angels, and even to the apprehension of spirits; for the thoughts of angels and spirits are not distracted by cares for worldly, corporeal, and earthly things, as they had formerly been when they lived as men in the world. Angels and spirits are in the pleasantness of intelligence and the bliss of wisdom when such things are present with them from the internal sense of the Word; for then what is Divine shines upon them, because in the supreme sense the Lord is treated of, and in the representative sense the church and regeneration; and thereby they are in the Lord’s Divine sphere, and in that of His ends and uses.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.