Bible

 

Cuộc di cư 4

Studie

   

1 Môi-se thưa rằng: Nhưng dân đó sẽ chẳng tin và chẳng vâng lời tôi, vì sẽ nói rằng: Ðức Giê-hô-va chẳng có hiện ra cùng ngươi đâu.

2 Ðức Giê-hô-va phán rằng: Trong tay ngươi cầm vật chi? Thưa rằng: Một cây gậy.

3 Phán rằng: Hãy ném xuống đất đi. Người bèn ném xuống đất, gậy hóa ra một con rắn; Môi-se chạy trốn nó.

4 Ðức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi ra nắm đuôi nó. Người giơ tay ra nắm, thì nó hườn lại cây gậy trong tay.

5 Ðức Giê-hô-va phán rằng: Ấy để cho chúng nó tin rằng Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời của tổ phụ mình, là Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của Y-sác, Ðức Chúa Trời của Gia-cốp, đã hiện ra cùng ngươi.

6 Ðức Giê-hô-va lại phán rằng: Hãy đặt tay ngươi vào lòng. Người liền đặt vào, rồi lấy ra. Nầy, tay người nổi phung trắng như tuyết.

7 Ðoạn, Ngài phán rằng: Hãy đặt tay ngươi vào lòng lại; người bèn đặt vào, rồi lấy ra. Kìa, tay trở lại như thịt mình.

8 Lại phán: Nếu khi nào dân đó chẳng tin ngươi và chẳng vâng theo tiếng của dấu thứ nhất, thì sẽ tin theo tiếng của dấu thứ nhì.

9 Vả lại, nếu dân chẳng tin cả hai dấu nầy, và không vâng theo lời ngươi, thì hãy lấy nước dưới sông mà làm tràn ngập trên mặt đất; nước mà ngươi đã lấy dưới sông lên đó, sẽ thành máu trên mặt đất vậy.

10 Môi-se thưa cùng Ðức Giê-hô-va rằng: Ôi! lạy Chúa, từ hôm qua, hôm kia, hay là từ lúc Chúa phán dạy kẻ tôi tớ Chúa, tôi vẫn chẳng phải một tay nói giỏi, vì miệnglưỡi tôi hay ngập ngừng.

11 Ðức Giê-hô-va bèn phán rằng: Ai tạo miệng loài người ra? hay là ai đã làm câm, làm điếc, làm sáng, làm mờ? Có phải ta là Ðức Giê-hô-va chăng?

12 Vậy bây giờ, hãy đi; ta sẽ ở cùng miệng ngươi và dạy ngươi những lời phải nói.

13 Môi-se thưa rằng: Ôi! lạy Chúa, Chúa muốn sai ai đi, thì sai.

14 Ðức Giê-hô-va bèn nổi giận cùng Môi-se mà phán rằng: Có phải A-rôn, người Lê-vi, là anh ngươi chăng? Ta biết người đó có tài nói giỏi, và kìa, người đang đi đến đón ngươi kìa; khi thấy ngươi, chắc sẽ vui mừng trong lòng.

15 Vậy ngươi hãy nói cùng người, và sắp để những lời trong miệng người. Khi hai ngươi nói, ta sẽ ở cùng miệng ngươi và miệng anh ngươi, dạy các ngươi những điều gì phải làm.

16 Ấy là người đó sẽ nói cùng dân sự thế cho ngươi, dùng làm miệng ngươi, còn ngươi sẽ dường như Ðức Chúa Trời cho người vậy.

17 Ngươi hãy cầm lấy gậy nầy nơi tay, để dùng làm các dấu lạ.

18 Môi-se bèn đi, trở về Giê-trô, ông gia mình, mà thưa rằng: Xin cha hãy cho tôi trở về nơi anh em tôi tại xứ Ê-díp-tô, đặng thăm thử họ còn sống chăng. Giê-trô bèn nói cùng Môi-se rằng: Con hãy đi bình yên.

19 Vả, Ðức Giê-hô-va có phán cùng Môi-se tại Ma-đi-an rằng: Hãy trở về xứ Ê-díp-tô, vì mấy người tìm giết ngươi đã chết hết rồi.

20 Môi-se bèn đỡ vợ và con mình lên lưng lừa, trở về xứ Ê-díp-tô. Người cũng cầm cây gậy của Ðức Chúa Trời theo trong tay.

21 Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Khi trở về xứ Ê-díp-tô, hãy cẩn thận về các dấu lạ của ta đã giao nơi tay ngươi mà làm trước mặt Pha-ra-ôn; nhưng ta sẽ khiến người cứng lòng chẳng cho dân sự đi.

22 Vậy, ngươi phải tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Ðức Giê-hô-va có phán như vầy: Y-sơ-ra-ên là con ta, tức trưởng nam ta,

23 nên ta có phán cùng ngươi rằng: Hãy cho con ta đi, để nó phụng sự ta, mà ngươi đã từ chối không cho nó đi. Nầy, ta sẽ giết con trai ngươi, là con trưởng nam của ngươi.

24 Vả, đang khi đi đường, Ðức Giê-hô-va hiện ra trước mặt Môi-se nơi nhà quán, và kiếm thế giết người đi.

25 Sê-phô-ra lấy con dao bằng đá, cắt dương bì của con mình, và quăng dưới chân Môi-se, mà nói rằng: Thật, chàng là huyết lang cho tôi!

26 Ðức Giê-hô-va tha chồng; nàng bèn nói rằng: Huyết lang! là vì cớ phép cắt bì.

27 Ðức Giê-hô-va phán cùng A-rôn rằng: Hãy đi đến đồng vắng, đón rước Môi-se. A-rôn bèn đi, gặp Môi-se tại núi của Ðức Chúa Trời, và hôn người.

28 Môi-se thuật lại cho A-rôn mọi lời của Ðức Giê-hô-va sai mình truyền, và các dấu lạ mà Ngài đã dạy mình làm.

29 Vậy, Môi-se đi cùng A-rôn, nhóm lại các trưởng lão dân Y-sơ-ra-ên.

30 A-rôn bèn thuật hết các lời của Ðức Giê-hô-va đã phán cùng Môi-se, và làm những dấu lạ trước mặt dân sự.

31 Chúng bèn tin, hiểu rằng Ðức Giê-hô-va đã thăm viếng dân Y-sơ-ra-ên, và thấy điều cực khổ của mình; chúng bèn cúi đầu và thờ lạy.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 7111

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

7111. The taskmasters in the people, and their officers, saying. That this signifies those who most closely infest, and those who most closely receive, is evident from the signification of “taskmasters,” as being those who compel to serve (see n. 6852), and as this is effected by means of infestations, by “taskmasters” are also signified those who infest, but who most closely infest (of whom below); and from the signification of “officers,” as being those who most closely receive; for the officers were of the sons of Israel, and the taskmasters were of the Egyptians, as is evident from what follows. Thus in the internal sense the “officers” are they who most closely receive, and the “taskmasters” those who most closely infest.

[2] Who these are can be known from those in the other life who infest and inject falsities and evils, and from those who receive and communicate them. They who infest and inject falsities and evils are the hells, but in order that they may effect their purpose, they send forth from themselves emissaries, through whom they act. These appear not far from those who are being infested; and this is done in order that the thoughts and intentions of many may be concentrated, for otherwise they would be dispersed. These emissaries appear in certain fixed places of their own in the world of spirits, and from the very places where they appear it can be known from what hell they are; some appear above the head at various altitudes and in various directions; some near the head to the right or to the left, and also behind it; some below the head in various situations relatively to the body, in planes from the head down to the soles of the feet. They flow in with such things as are ejected from hell, and the spirit or the man does not perceive or know otherwise than that the things which flow in are in himself; that is, that he himself thinks and intends them. These emissaries are called “subjects” (of whom see what was shown above, from experience, n (5983-5989). 4403, 5856, 5983-5989). As these infest the most closely, they are signified by the “taskmasters;” but they who receive from them and communicate are the “officers,” and are intermediate spirits; for as before said the officers were of the sons of Israel, but the taskmasters were of the Egyptians.

[3] Those were called “officers” among the Israelitish and Jewish people, who said what was to be done, and who gave commandment; wherefore they also sat in the gates with the judges and elders, and spoke to the people the sentences of judgment, and also the things commanded by the leader, as can be seen from the following passages in Moses:

Judges and officers shalt thou make thee in all thy gates, according to thy tribes, who shall judge the people with the judgment of justice (Deuteronomy 16:18).

When they shall go forth to war, the priest shall speak to the people, and shall admonish them not to be afraid; afterward the officers shall say that he who has built a house shall return, and also the fearful (Deuteronomy 20:3, 5, 8).

In Joshua:

Joshua commanded the officers to say to the people that they should prepare provision for the journey, before they passed over Jordan (Josh. 1:10-11).

At the end of three days it came to pass, when the officers passed through the midst of the camp, they gave commandment that when they saw the ark of the covenant of Jehovah, they should also go forward (Josh. 3:2-3).

That the officers were governors of the people, distinct from their princes, see Deuteronomy 1:15; also that they were distinct from the elders, Deuteronomy 31:28; and from the judges, Joshua 8:33.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.