Bible

 

Cuộc di cư 32

Studie

   

1 Dân sự thấy Môi-se ở trên núi chậm xuống, bèn nhóm lại chung quanh A-rôn mà nói rằng: Nào! hãy làm các thần để đi trước chúng tôi đi, vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết điều chi đã xảy đến cho người rồi.

2 A-rôn đáp rằng: Hãy một những vòng vàng đeo nơi tai vợ, con traicon gái các ngươi đi, rồi đem lại cho ta.

3 Hết thảy đều lột vòng vàng nơi tai mình mà đem lại cho A-rôn;

4 người nhận lấy nơi tay họ, và dùng đục làm thành một con đúc. Dân chúng nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! nầy là các thần của ngươi đã đem ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

5 A-rôn thấy vậy, bèn lập một bàn thờ trước mặt tượng bò đó; đoạn, người la lên rằng: Sáng mai sẽ có lễ tôn trọng Ðức Giê-hô-va!

6 Sáng mai dân chúng bèn thức dậy sớm, dâng các của lễ thiêu và lễ thù ân; ngồiăn uống, đoạn đứng dậy mà vui chơi.

7 Ðức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy xuống đi, vì dân mà ngươi đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô đã bại hoại rồi,

8 vội bỏ đạo ta truyền dạy, đúc một con tơ, mọp trước tượng đó và dâng của lễ cho nó mà nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! đây là các thần đã dẫn ngươi lên khỏi xứ Ê-díp-tô!

9 Ðức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng: Ta đã xem thấy dân nầy, kìa là một dân cứng cổ.

10 Vả, bây giờ hãy để mặc ta làm, hầu cho cơn thạnh nộ ta nổi lên cùng chúng nó, diệt chúng nó đi; nhưng ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn.

11 Môi-se bèn nài xin Giê-hô-va Ðức Chúa Trời người rằng: Lạy Ðức Giê-hô-va, sao nổi thạnh nộ cùng dân Ngài? là dân mà Ngài đã dùng quyền lớn lao mạnh mẽ đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

12 Sao để cho người Ê-díp-tô nói rằng: Ngài đưa chúng nó ra khỏi xứ đặng làm hại cho, giết đi tại trong núi, cùng diệt chúng nó khỏi mặt đất? Cầu xin Chúa hãy nguôi cơn giận và bỏ qua điều tai họa mà Ngài muốn giáng cho dân Ngài.

13 Xin Chúa hãy nhớ lại Áp-ra-ham, Y-sác, Y-sơ-ra-ên, là các tôi tớ Ngài, mà Ngài có chỉ mình thề cùng họ rằng: Ta sẽ thêm dòng dõi các ngươi lên nhiều như sao trên trời, ta sẽ ban cho dòng dõi đó cả xứ mà ta chỉ phán, và họ sẽ được xứ ấy làm cơ nghiệp đời đời.

14 Ðức Giê-hô-va bèn bỏ qua điều tai họa mà Ngài nói rằng sẽ giáng cho dân mình.

15 Ðoạn, Môi-se ở trên núi trở xuống, tay cầm hai bảng chứng; hai bảng chứng có viết hai bên, mặt nầy và mặt kia.

16 Hai bảng đó là việc của Ðức Chúa Trời làm ra; chữ cũng là chữ của Ðức Chúa Trời khắc trên bảng.

17 Vả, Giô-suê nghe dân chúng la lên, bèn nói cùng Môi-se rằng: Trong trại quân có tiếng chiến đấu.

18 Môi-se đáp rằng: Chẳng phải tiếng kêu về thắng trận, cũng chẳng phải tiếng kêu về thua trận; nhưng ta nghe tiếng kẻ hát.

19 Khi đến gần trại quân, Môi-se thấy con và sự nhảy múa, bèn nổi giận, liệng hai bảng chứng khỏi tay mịnh, bể ra nơi chân núi;

20 đoạn lấy con của chúng đã đúc đem đốt trong lửa, rồi nghiền cho đến thành ra bụi, rải trên mặt nước, và cho dân Y-sơ-ra-ên uống.

21 Môi-se bèn nói cùng A-rôn rằng: Dân nầy làm chi anh, mà anh xui cho chúng phạm tội nặng dường ấy?

22 A-rôn đáp rằng: Xin chúa tôi đừng nổi giận, chúa biết rằng dân nầy chuyên làm điều ác!

23 Họ có nói cùng tôi rằng: Hãy làm các thần đi trước chúng tôi; vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết có điều chi xảy đến cho người rồi.

24 Tôi bèn nói cùng chúng rằng: Ai có vàng hãy lột ra! Họ bèn đưa cho tôi, tôi bỏ vào lửa, và bởi đó thành ra con nầy.

25 Vả, Môi-se thấy dân sự buông lung, vì A-rôn để họ buông lung, đến đỗi bị sỉ nhục trong vòng các thù nghịch,

26 thì người đứng nơi cửa trại quân mà nói rằng: Ai thuộc về Ðức Giê-hô-va, hãy đến cùng ta đây! Hết thảy người Lê-vi đều nhóm lại gần bên người.

27 Người truyền cho họ rằng: Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, có phán như vầy: Mỗi người trong các ngươi hãy đeo gươm bên mình, đi qua đi lại trong trại quân, từ cửa nầy đến cửa kia, và mỗi người hãy giết anh em, bạn hữu, và kẻ lân cận mình.

28 Dân Lê-vi bèn làm y như lời Môi-se; trong ngày đó có chừng ba ngàn người bị chết.

29 Vả, Môi-se đã truyền rằng: Ngày nay mỗi người trong vòng các ngươi hãy dâng tay mình cho Ðức Giê-hô-va, chẳng sá chi đến con trai hay là anh em mình, hầu cho các ngươi được ơn phước vậy.

30 Ngày mai, Môi-se nói cùng dân sự rằng: Các ngươi đã phạm một tội rất trọng; song bây giờ ta lên đến Ðức Giê-hô-va, có lẽ ta sẽ được chuộc tội các ngươi chăng.

31 Vậy, Môi-se trở lên đến Ðức Giê-hô-va mà thưa rằng: Ôi! dân sự nầy có phạm một tội trọng, làm cho mình các thần bằng vàng;

32 nhưng bây giờ xin Chúa tha tội cho họ! Bằng không, hãy xóa tên tôi khỏi sách Ngài đã chép đi.

33 Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Kẻ nào phạm tội cùng ta, ta sẽ xóa nó khỏi sách ta.

34 Bây giờ, hãy đi, dẫn dân sự đến nơi ta đã chỉ phán. Nầy thiên sứ ta sẽ đi trước ngươi; nhưng ngày nào ta hình phạt thì sẽ phạt tội chúng nó.

35 Ðức Giê-hô-va hành phạt dân sự là vậy, vì dân sự là gốc phạm về tượng vàng mà A-rôn đã làm ra.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 10429

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

10429. 'And behold, it is a stiff-necked people' means that they do not receive the inflow from the Lord. This is clear from the meaning of 'stiff-necked' as not receiving an inflow; for 'the neck' means the joining together and communication of things above and those below, and so means influx, see 3542, 3603, 3695, 3725, 5320, 5328, 5926, 6033, 8079, 9913, 9914, while 'stiff' means that which resists and rejects, and so means that which does not receive. The people are called such here because their interest lay in external things and not in what was internal; and those who are like this reject every inflow from heaven or from the Lord. For the inflow passes through the internal into the external, and therefore when the internal is closed there can be no reception within the external of that which is Divine. Only what flows in from the world is received, thus only that which is worldly, bodily, and earthly. Furthermore when such people in the next life are beheld in the light of heaven they seem to have instead of a head and face something that is all teeth, looking like a crate, or else something covered in hair, or something bony devoid of life. For the face corresponds to the things that constitute the internal man, and the body to those that constitute the external, while the neck corresponds to the joining together of them.

[2] A brief explanation must be given here showing what should be understood when in reference to that nation it is said that their interest lay in external things and not in what was internal. Every person has an internal and an external, the internal consisting in his thought and will, the external in his speech and action; but the internal with those who are good is very different from what it is with those who are bad. For every individual person has an internal, called the internal man, and an external, called the external man. The internal man has been created so as to conform to an image of heaven, but the external man to conform to an image of the world, 9279. In the case of those who are governed by the good of love and the truths of faith the internal man is open, and by means of it they are in heaven. But in the case of those who are ruled by evils and resulting falsities that internal man is closed, and by means of the external they are aware of nothing but the world.

[3] These are the ones whose interest is said to lie in external things and not in what is internal. Such people as well do, it is true, have inner thoughts and feelings; but in their case they are inner thoughts and feelings of their external man residing in the world, not inner thoughts and feelings of the internal man residing in heaven. When the internal man is closed the inner thoughts and feelings of the external are bad, indeed foul; for then people give thought only to the world and self, and desire solely things belonging to the world and self. They give no thought whatever to heaven and the Lord, and indeed have no desire for them. All this goes to show what should be understood by being interested in external things and not in what is internal.

[4] Because the Israelite nation was like this, when they were brought into an outwardly holy state their inner thoughts and feelings were closed off because they were foul and defiled. That is to say, those inner thoughts and feelings were full of selfish and worldly love, thus full of contempt for others in comparison with themselves, full of hatred towards all who wronged them, full of savage intentions towards them, and full of cruelty, avarice, pillage, and other similar vices. The fact that that nation was like this is perfectly clear from the Song of Moses in Deuteronomy 32:15-43, where they are described, as commanded by Jehovah, 1 also from wherever they are mentioned in Jeremiah, and finally from the Lord's own words in the Gospels.

Poznámky pod čarou:

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.