Bible

 

Cuộc di cư 32

Studie

   

1 Dân sự thấy Môi-se ở trên núi chậm xuống, bèn nhóm lại chung quanh A-rôn mà nói rằng: Nào! hãy làm các thần để đi trước chúng tôi đi, vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết điều chi đã xảy đến cho người rồi.

2 A-rôn đáp rằng: Hãy một những vòng vàng đeo nơi tai vợ, con traicon gái các ngươi đi, rồi đem lại cho ta.

3 Hết thảy đều lột vòng vàng nơi tai mình mà đem lại cho A-rôn;

4 người nhận lấy nơi tay họ, và dùng đục làm thành một con đúc. Dân chúng nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! nầy là các thần của ngươi đã đem ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

5 A-rôn thấy vậy, bèn lập một bàn thờ trước mặt tượng bò đó; đoạn, người la lên rằng: Sáng mai sẽ có lễ tôn trọng Ðức Giê-hô-va!

6 Sáng mai dân chúng bèn thức dậy sớm, dâng các của lễ thiêu và lễ thù ân; ngồiăn uống, đoạn đứng dậy mà vui chơi.

7 Ðức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy xuống đi, vì dân mà ngươi đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô đã bại hoại rồi,

8 vội bỏ đạo ta truyền dạy, đúc một con tơ, mọp trước tượng đó và dâng của lễ cho nó mà nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! đây là các thần đã dẫn ngươi lên khỏi xứ Ê-díp-tô!

9 Ðức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng: Ta đã xem thấy dân nầy, kìa là một dân cứng cổ.

10 Vả, bây giờ hãy để mặc ta làm, hầu cho cơn thạnh nộ ta nổi lên cùng chúng nó, diệt chúng nó đi; nhưng ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn.

11 Môi-se bèn nài xin Giê-hô-va Ðức Chúa Trời người rằng: Lạy Ðức Giê-hô-va, sao nổi thạnh nộ cùng dân Ngài? là dân mà Ngài đã dùng quyền lớn lao mạnh mẽ đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

12 Sao để cho người Ê-díp-tô nói rằng: Ngài đưa chúng nó ra khỏi xứ đặng làm hại cho, giết đi tại trong núi, cùng diệt chúng nó khỏi mặt đất? Cầu xin Chúa hãy nguôi cơn giận và bỏ qua điều tai họa mà Ngài muốn giáng cho dân Ngài.

13 Xin Chúa hãy nhớ lại Áp-ra-ham, Y-sác, Y-sơ-ra-ên, là các tôi tớ Ngài, mà Ngài có chỉ mình thề cùng họ rằng: Ta sẽ thêm dòng dõi các ngươi lên nhiều như sao trên trời, ta sẽ ban cho dòng dõi đó cả xứ mà ta chỉ phán, và họ sẽ được xứ ấy làm cơ nghiệp đời đời.

14 Ðức Giê-hô-va bèn bỏ qua điều tai họa mà Ngài nói rằng sẽ giáng cho dân mình.

15 Ðoạn, Môi-se ở trên núi trở xuống, tay cầm hai bảng chứng; hai bảng chứng có viết hai bên, mặt nầy và mặt kia.

16 Hai bảng đó là việc của Ðức Chúa Trời làm ra; chữ cũng là chữ của Ðức Chúa Trời khắc trên bảng.

17 Vả, Giô-suê nghe dân chúng la lên, bèn nói cùng Môi-se rằng: Trong trại quân có tiếng chiến đấu.

18 Môi-se đáp rằng: Chẳng phải tiếng kêu về thắng trận, cũng chẳng phải tiếng kêu về thua trận; nhưng ta nghe tiếng kẻ hát.

19 Khi đến gần trại quân, Môi-se thấy con và sự nhảy múa, bèn nổi giận, liệng hai bảng chứng khỏi tay mịnh, bể ra nơi chân núi;

20 đoạn lấy con của chúng đã đúc đem đốt trong lửa, rồi nghiền cho đến thành ra bụi, rải trên mặt nước, và cho dân Y-sơ-ra-ên uống.

21 Môi-se bèn nói cùng A-rôn rằng: Dân nầy làm chi anh, mà anh xui cho chúng phạm tội nặng dường ấy?

22 A-rôn đáp rằng: Xin chúa tôi đừng nổi giận, chúa biết rằng dân nầy chuyên làm điều ác!

23 Họ có nói cùng tôi rằng: Hãy làm các thần đi trước chúng tôi; vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết có điều chi xảy đến cho người rồi.

24 Tôi bèn nói cùng chúng rằng: Ai có vàng hãy lột ra! Họ bèn đưa cho tôi, tôi bỏ vào lửa, và bởi đó thành ra con nầy.

25 Vả, Môi-se thấy dân sự buông lung, vì A-rôn để họ buông lung, đến đỗi bị sỉ nhục trong vòng các thù nghịch,

26 thì người đứng nơi cửa trại quân mà nói rằng: Ai thuộc về Ðức Giê-hô-va, hãy đến cùng ta đây! Hết thảy người Lê-vi đều nhóm lại gần bên người.

27 Người truyền cho họ rằng: Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, có phán như vầy: Mỗi người trong các ngươi hãy đeo gươm bên mình, đi qua đi lại trong trại quân, từ cửa nầy đến cửa kia, và mỗi người hãy giết anh em, bạn hữu, và kẻ lân cận mình.

28 Dân Lê-vi bèn làm y như lời Môi-se; trong ngày đó có chừng ba ngàn người bị chết.

29 Vả, Môi-se đã truyền rằng: Ngày nay mỗi người trong vòng các ngươi hãy dâng tay mình cho Ðức Giê-hô-va, chẳng sá chi đến con trai hay là anh em mình, hầu cho các ngươi được ơn phước vậy.

30 Ngày mai, Môi-se nói cùng dân sự rằng: Các ngươi đã phạm một tội rất trọng; song bây giờ ta lên đến Ðức Giê-hô-va, có lẽ ta sẽ được chuộc tội các ngươi chăng.

31 Vậy, Môi-se trở lên đến Ðức Giê-hô-va mà thưa rằng: Ôi! dân sự nầy có phạm một tội trọng, làm cho mình các thần bằng vàng;

32 nhưng bây giờ xin Chúa tha tội cho họ! Bằng không, hãy xóa tên tôi khỏi sách Ngài đã chép đi.

33 Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Kẻ nào phạm tội cùng ta, ta sẽ xóa nó khỏi sách ta.

34 Bây giờ, hãy đi, dẫn dân sự đến nơi ta đã chỉ phán. Nầy thiên sứ ta sẽ đi trước ngươi; nhưng ngày nào ta hình phạt thì sẽ phạt tội chúng nó.

35 Ðức Giê-hô-va hành phạt dân sự là vậy, vì dân sự là gốc phạm về tượng vàng mà A-rôn đã làm ra.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Apocalypse Explained # 199

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 1232  
  

199. And I will not blot out his name out of the book of life. That this signifies that they will be in heaven because they are fitted for it is evident from the signification of name, as denoting the quality of the state of man's life (see above, n. 148) and from the signification of the book of life, as denoting heaven, concerning which we shall speak presently. Hence, not to blot their name out of the book of life signifies that they will be in heaven because their state as to love and faith is heavenly, thus because they are fitted for heaven. The reason why heaven is signified by the book of life is, that a man who is in love and faith to the Lord is a heaven in its least form, and this heaven corresponds to heaven in the greatest form: therefore he who has heaven in himself, also comes into heaven, for he is fitted for it. (That there is such a correspondence, may be seen in the work, Heaven and Hell 51-58, 73-77, 87-102; and in The Doctrine of the New Jerusalem 230-236.) Hence it is, that the book of life is that in man which corresponds to the heaven in which he is; and because the former remains with him to eternity, if he becomes spiritual by the knowledges of truth and good applied to life in the world, therefore, it is here said, "I will not blot out his name from the book of life. In the world, indeed, it may be blotted out, if a man does not remain spiritual even unto the end of his life; but if he does remain spiritual it cannot be blotted out, because he is conjoined to the Lord by love and faith; and conjunction with the Lord, such as took place in the world, remains with man after death.

From these considerations it is evident, that by the book of life is meant that from the Lord which is inscribed on a man's spirit, that is, which is inscribed on his heart and soul, or, what is the same, on his love and faith; and that which is inscribed by the Lord on man, is heaven.

[2] It is therefore evident what is meant by the book of life in the following passages; in Daniel:

"The Ancient of days did sit, and the books were opened" (7:9, 10).

Again:

"The people shall be delivered, every one that shall be found written in the book" (12:1).

In David:

"Let them be blotted out of the book of lives, and not be written with the righteous" (Psalms 69:28).

In Moses:

Moses said, "Blot me, I pray thee, out of the book which thou hast written. And Jehovah said, Whosoever hath sinned against me, him will I blot out of my book" (Exodus 32:32, 33).

In the Apocalypse:

"All shall worship the beast, whose names are not written in the book of life of the Lamb" (13:8; 17:8).

In another place:

"And the books were opened; and another book was opened, which is the book of life; and the dead were judged out of those things which were written in the books, according to their works. And if any one was not found written in the book of life, he was cast into the lake of fire" (Apoc. 20:12, 13, 15).

Again:

"And there shall not enter into the New Jerusalem any but those that are written in the Lamb's book of life" (Apoc. 21:27).

In David:

"My bone was not hid from thee when I was made in secret. Upon thy book all my days were written in which they were formed: not one of them is wanting" (Psalms 139:15, 16).

By all the days being written, are meant all the states of man's life. (That all the separate things which he has thought, willed, spoken and done, yea, which he has seen and heard, are with man in his spirit as if inscribed therein, so that nothing whatever is wanting, may be seen in the work, Heaven and Hell 462, 463, and in Arcana Coelestia, 2469-2494, 7398; and that this is the book of man's life, 2474, 9386, 9841, 10505; and likewise, n. 5212, 8067, 9334, 9723, 9841.)

  
/ 1232  
  

Translation by Isaiah Tansley. Many thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.