Bible

 

Phục truyền luật lệ ký 33

Studie

   

1 Vả, nầy là lời chúc phước mà Môi-se, người của Ðức Chúa Trời, chúc cho dân Y-sơ-ra-ên, trước khi qua đời.

2 Người bèn nói: Ðức Giê-hô-va đã đến từ Si-na -i, Ngài từ Sê -i-rơ dấy lên trên dân chúng, Chiếu sáng từ núi Pha-ran, Ðến từ giữa muôn vàn đấng thánh; Từ tay hữu Ngài phát ra cho họ lửa của luật pháp Ngài.

3 Ngài thương yêu dân sự, Các thánh của Ngài đều ở trong tay Ngài, Quì xuống chân Ngài, Ðặng lãnh những lời của Ngài.

4 Môi-se đã ban một luật pháp cho chúng tôi, Là cơ nghiệp của hội chúng Gia-cốp.

5 Khi các quan trưởng của dân sự hội hiệp, Với những chi phái Y-sơ-ra-ên, Thì Ngài trở nên vua của Giê-su-run.

6 Nguyện u-bên sống, chớ thác, Dẫu số người của nó sẽ ít đông.

7 Người chúc cho Giu-đa rằng: Hỡi Ðức Giê-hô-va, cầu xin Ngài nghe tiếng của Giu-đa, Và đưa người về dân mình; Nguyện tay người binh vực chúng, Xin Chúa đến giúp người đương địch cùng kẻ thù nghịch mình!

8 Người cũng chúc cho Lê-vi rằng: Thu-mim và u-rim của ngươi vốn thuộc về người tin kính của ngươi, Mà ngươi thử thách tại Ma-sa, Tranh giành với tại nước Mê-ri-ba.

9 Lê-vi nói về cha mẹ mình rằng: Tôi không hề thấy cha mẹ; Người không nhận anh em mình, Chẳng biết đến con cái mình. Vì người gìn giữ lời Chúa, Canh chừng sự giao ước của Chúa.

10 Họ lấy mạng lịnh của Chúa dạy cho Gia-cốp, Và luật pháp Chúa cho Y-sơ-ra-ên; Họ để hương dưới mũi Ngài, Ðặt của lễ thiêu trên bàn thờ Ngài.

11 Lạy Ðức Giê-hô-va, xin ban phước cho của cải người, Và nhậm công việc của tay người làm. Xin bẻ nát họng của kẻ dấy nghịch và ghen ghét người, Ðể chúng nó không thế dấy lên nữa!

12 Người chúc về Bên-gia-min rằng: Người mà Ðức Giê-hô-va yêu mến Sẽ được ở yên gần bên Ngài. Hằng ngày Ðức Giê-hô-va sẽ che chở người, Lập nơi ở Ngài giữa hai vai người.

13 Người chúc về Giô-sép rằng: Xứ người được Ðức Giê-hô-va ban phước; Từ trời Ngài giáng xuống cho người ân tứ rất báu, là sương-móc, Những suối của vực thẳm có nước sâu;

14 Những huê lợi quí nhất của mặt trời, Hoa quả cực báu của mặt trăng;

15 Những vật nhất hạng của núi xưa, Các báu lạ của mấy gò đống đời đời,

16 Bửu bối của đất, và sự sung mãn nó. Nguyện ơn của Ðấng hiện ra trong bụi gai Giáng xuống trên đầu Giô-sép, Và trên trán của chúa anh em người!

17 Oai nghiêm người giống như con bò đực đầu lòng; Hai sừng người vốn sừng của trâu! Người lấy sừng ấy báng mọi dân, Cho đến cuối đầu của đất. Ðó là hằng muôn của Ép-ra-im, Ấy là hằng ngàn của Ma-na-se.

18 Người chúc về Sa-bu-lôn rằng: Hỡi Sa-bu-lôn, khá vui mừng về cuộc mình đi ra ngoài, Còn ngươi, Y-sa-ca, hãy hớn hở trong các trại mình!

19 Hai người sẽ gọi các dân tộc lên núi; Tại đó, dâng những của tế lễ công bình; Vì hai người sẽ hút sự dư dật của biển, Và những bửu vật lấp dưới cát.

20 Người chúc về Gát rằng: Ðáng ngợi khen thay Ðấng để Gát nơi quảng-khoát, Người nằm nghỉ như một sư tử cái, Và cánh tay cùng đầu.

21 Người đã chọn cho mình phần đầu nhất của xứ, Bởi vì tại đó đã dành phần của đấng lập luật pháp, Và người ở đằng đầu dân sự đi đến. Người đồng lòng với Y-sơ-ra-ên làm xong công bình của Ðức Giê-hô-va, Và làm theo những mạng lịnh của Ngài.

22 Người chúc về Ðan rằng: Ðan là một sư tử tơ, Từ Ba-san nhảy xông đến.

23 Người chúc về Nép-ta-li rằng: Nép-ta-li hưởng ân huệ cho thỏa nguyện, Và phước lành của Ðức Giê-hô-va cho đầy dẫy Chiếm được phương tây và phương nam.

24 Người chúc về A-se rằng: Nguyện cho A-se được phước giữa các con trai Y-sơ-ra-ên; Ðược đẹp lòng anh em mình, Và được dầm chân mình trong dầu!

25 Những then cửa người sẽ bằng sắt và đồng, Ðời ngươi lâu bao nhiêu, sức mạng ngươi lâu bấy nhiêu.

26 Ồ Giê-su-run, không ai giống như Ðức Chúa Trời, Là Ðấng oai nghi, cỡi trên các từng trời, Trên những đám mây, đặng đến cứu giúp ngươi.

27 Ðức Chúa Trời hằng sống là nơi ở của ngươi, Ở dướicánh tay đời đời của Ngài, Ngài đuổi kẻ thù nghịch khỏi trước mặt ngươi, Và phán cùng ngươi rằng: Hãy diệt đi!

28 Y-sơ-ra-ên sẽ ở bình an; Suối Gia-cốp phun lên riêng ra Trong một xứ ngũ cốc và rượu; Trời của ngươi nhỏ sương móc xuống.

29 Ồ! Y-sơ-ra-ên, ngươi có phước dường bao! Hỡi dân được Ðức Giê-hô-va cứu rỗi, ai giống như ngươi? Ngài là cái thuẫn giúp đỡ ngươi, Thanh gươm khiến cho ngươi nên vinh hiển. Kẻ thù nghịch ngươi sẽ đến dua nịnh ngươi; Còn ngươi, ngươi sẽ lấy chân giày đạp các nơi cao của chúng nó.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Doctrine of the Sacred Scripture # 79

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 118  
  

79. In many places in the Prophets the subject is an understanding of the Word when referring to the church, and the teaching is that the church exists only where the Word is rightly understood, and that the character of the church is such as the understanding of the Word among the people in the church.

Many places in the Prophets also describe the church that existed in the Israelite and Jewish nation, saying that it was entirely destroyed and ended by the people’s falsifying the sense and meaning of the Word. For nothing else destroys the church.

[2] Ephraim in the Prophets describes both a true understanding of the Word and a false one, especially in Hosea, for Ephraim in the Word symbolizes the understanding of the Word in the church. And because an understanding of the Word is what forms the church, therefore Ephraim is called a “dear son” and “a pleasant child” (Jeremiah 31:20); the “firstborn” (Jeremiah 31:9); “the helmet” of Jehovah’s head (Psalms 60:7, 108:8); “a mighty man” (Zechariah 10:7); “fitted with the bow” (Zechariah 9:13). And the children of Ephraim are called “armed” and “shooters of the bow” (Psalms 78:9). A bow symbolizes doctrine from the Word battling against falsities.

Ephraim was also therefore shifted to Israel’s right hand and blessed, and taken in place of Reuben (Genesis 48:5, 11ff.).

And Ephraim, with his brother Manasseh, under the name of their father Joseph, was therefore praised above all the others by Moses in his blessing the children of Israel (Deuteronomy 33:13-17).

[3] At the same time, the character of the church when any understanding of the Word has been lost is also described by Ephraim in the Prophets, especially in Hosea, as is apparent from the following:

...Israel and Ephraim shall stumble.... Ephraim shall be desolate.... Ephraim is oppressed and shaken in judgment.... ...I will be like a lion to Ephraim.... I...will seize them and go away; I will take them away and not rescue them. (Hosea 5:5, 9, 11-14)

O Ephraim, what shall I do to you? ...For your holiness is like a morning cloud, and like the falling morning dew it goes away. (Hosea 6:4)

[4] They shall not dwell in Jehovah’s land, but Ephraim shall return to Egypt, and shall eat unclean food in Assyria. (Hosea 9:3)

Jehovah’s land is the church. Egypt is the factual knowledge of the natural man. Assyria is his resulting reasoning, by which the Word is falsified as regards any understanding of it. That is why we are told that Ephraim shall return to Egypt and eat unclean food in Assyria.

[5] Ephraim feeds on the wind, and pursues the east wind; he daily increases lies and desolation. He makes a covenant with the Assyrians, and oil is carried down into Egypt. (Hosea 12:1)

To feed on the wind, to pursue the east wind, and to increase lies and desolation is to falsify truths and so destroy the church.

[6] The harlotry of Ephraim, too, has the same symbolic meaning. For harlotry symbolizes the falsifying of an understanding of the Word, that is, of its genuine truth. As in the following:

I know Ephraim..., (that he surely) has committed harlotry, (and) Israel is defiled. (Hosea 5:3)

I have seen a foul thing in the house of Israel: there Ephraim committed harlotry, (and) Israel is defiled. (Hosea 6:10)

Israel is the church, and Ephraim is its understanding of the Word, which forms the church and its character. That is why Ephraim is said to have committed harlotry and Israel to be defiled.

[7] Since the church with the Jews was utterly destroyed by its falsifications of the Word, therefore regarding Ephraim we read the following:

...will I give you up, Ephraim? ...will I hand you over, Israel? ...like Admah? (Or) will I set you like Zeboiim? (Hosea 11:8)

Now because the prophet Hosea, from the first chapter to the last, has as his subject the falsification of the Word and its destruction of the church, and because harlotry symbolizes a falsification of the truth in it, therefore the prophet was commanded to represent the state of the church by taking himself a harlot as his woman and producing children by her (chapter 1), and a second time by taking an adulteress as his woman (chapter 3).

[8] We have cited these passages to make it known from the Word and confirmed by it that the character of the church is such as the understanding of the Word in it: an excellent and precious church if its understanding is formed by genuine truths drawn from the Word, but a destroyed church, indeed a foul one, if its understanding is formed by truths falsified.

As confirmation that Ephraim symbolizes an understanding of the Word, and in an opposite sense that understanding falsified, and that the result is the destruction of the church, all the other passages dealing with Ephraim could be presented, such as Hosea 4:17-18, 7:1, 11, 8:9, 11, 9:11-13, 16, 10:11, 11:3, 12:1, 8, 14, 13:1, 12; Isaiah 17:3, 28:1; Jeremiah 4:15, 31:6, 18, 50:19; Ezekiel 37:16, 48:5; Obadiah 1:19; Zechariah 9:10.

  
/ 118  
  

Thanks to the General Church of the New Jerusalem, and to Rev. N.B. Rogers, translator, for the permission to use this translation.