圣经文本

 

Sáng thế第43章

学习

   

1 Vả, sự đói kém trong xứ lớn lắm.

2 Khi nội nhà đã ăn hết lương thực ở xứ Ê-díp-tô đem về rồi, thì cha các người ấy dạy rằng: Bay hãy trở xuống mua một ít lương thực cho chúng ta.

3 Giu-đa thưa: Người đó có nói quyết cùng các con rằng: Ví em út không theo xuống với các ngươi, thì sẽ không bao giờ thấy mặt ta.

4 Nếu cha cho em đi với, thì chúng tôi mới xuống Ê-díp-tô mua lương thực cho cha được.

5 Bằng không, thì chúng tôi chẳng trở xuống đâu, vì người đó đã nói rằng: Ví em út không theo xuống với các ngươi, thì sẽ không bao giờ thấy mặt ta.

6 Y-sơ-ra-ên quở rằng: Sao bay khéo tệ cùng tao, mà tỏ cho người ấy rằng bay còn một em nữa?

7 Thưa rằng: Người đó hỏi kỹ càng về chúng tôi, và về bà con chúng tôi rằng: Thân-phụ các ngươi còn sống chăn? cò có một người anh em nào nữa chăng? Chúng tôi có đáp các lời hỏi đó. Há dễ biết người đó sẽ dặn chúng tôi rằng: Hãy đem em út xuống đây, sao?

8 Giu-đa lại thưa cùng Y-sơ-ra-ên cha mình, rằng: Hãy cho đứa trẻ theo con, thì chúng tôi sẽ đứng dậy đi, hầu cho chúng ta, nào các con, nào cha, nào các cháu của cha đây đều được sống và khỏi chết.

9 Con sẽ bảo lãnh em cho; cha sẽ cứ nơi con mà đòi em. Nếu không dẫn em về không để em trước mặt cha, thì con đây sẽ cam tội cùng cha mãi mãi.

10 Vả, nếu không có điều dùng dằng, thì chúng tôi đã đi và về được hai lần rồi.

11 Ðoạn, Y-sơ-ra-ên, cha các anh em, nói rằng: Nếu việc đã thể kia, thì bay phải làm thể nầy: Hãy lấy trong đồ hành lý những thổ sản quí nhứt của xứ ta: một ít nhũ hương và mật ong, các hương hoa và một dược, phi tử và hạnh nhân, đem dâng cho người đó làm của lễ.

12 Hãy đem theo một số tiền bằng hai, đặng thối hồi tiền mà họ đã để lại nơi miệng bao của bay: có lẽ là một sự lộn chăng.

13 Bay hãy đứng dậy đi, dẫn em út theo và trở xuống đến người đó.

14 Cầu xin Ðức Chúa Trời toàn năng xui cho bay được ơn trước mặt người, và tha đứa em kia và Bên-gia-min cho bay. Còn phần cha, nếu phải mất con, thì cha chịu phận vậy!

15 Vậy, các anh em đem theo của lễ và một số tiền bằng hai, cùng dẫn Bên-gia-min đồng đứng dậy đi xuống Ê-díp-tô, mà ra mắt Giô-sép.

16 Vừa khi Giô-sép thấy Bên-gia-min đi theo xuống với, bèn truyền cho quản gia rằng: Hãy đua các người nầy vào nhà trong, bắt con gì làm thịt và nấu dọn đi; vì trưa nầy họ sẽ dùng bữa cùng ta.

17 Quản gia làm theo y như lời dặn, đưa họ vào nhà Giô-sép.

18 Anh em thấy mình phải đưa vào nhà Giô-sép, thì sợ hãi, và nói với nhau rằng: Ấy cũng vì số tiền đã để lại vào bao chúng ta lần trước, nên họ mới đem chúng ta vào chốn nầy, đặng tìm cớ xông vào đánh chúng ta, bắt chúng ta làm tôi mọi, và chiếm đoạt mấy con lừa của chúng ta.

19 Mấy anh em bèn đến gần quản gia của Giô-sép, thưa cùng người tại ngoài cửa

20 mà rằng: Xin chúa tha lỗi cho! anh em chúng tôi đã đến đây một lần rồi, đặng mua lương thực;

21 và khi trở về đến nhà quán, mở các bao ra, nầy số bạc của mỗi người đều ở tại miệng bao mình; cân nặng bao nhiêu đều y như bấy nhiêu. Nầy, chúng tôi có đem lại số bạc đó,

22 và cũng có đem thêm số bạc nữa đặng mua lương thực. Chẳng biết ai để bạc lại trong bao chúng tôi.

23 Quản gia đáp rằng: Mọi việc đều bình yên! đừng sợ chi cả! Ấy là Ðức Chúa Trời của các ngươi, tức Ðức Chúa Trời của cha các ngươi, đã ban vật quí vào bao. Còn bạc các ngươi thì đã có giao cho ta. Ðoạn, người dẫn Si-mê-ôn đến cùng anh em;

24 rồi đưa anh em vào nhà Giô-sép, đem nước ra cho rửa chơn, và cũng cho những lừa ăn cỏ nữa.

25 Các anh em bèn sửa soạn của lễ, đợi trưa Giô-sép về; vì có hay rằng mình sẽ ăn bữa tại nhà nầy.

26 Khi Giô-sép trở về, các anh em bèn lấy của lễ đã đem theo, dâng cho Giô-sép tại nhà; rồi cùng sấp mình xuống đất trước mặt người.

27 Người liền hỏi thăm họ mạnh giỏi thể nào, và nói rằng: Người cha già mà các ngươi đã nói cùng ta đó được mạnh khỏe chăng? còn sống chăng?

28 Ðáp rằng: Kẻ tôi tớ cháu, là cha chúng tôi, vẫn mạnh khỏe và còn sống. Ðoạn, họ cùi đầu và lạy.

29 Giô-sép nhướng mắt thấy Bên-gia-min, em ruột, con trai của mẹ mình, thì hỏi rằng: Ðó có phải em út mà các ngươi đã nói cùng ta chăng? Và tiếp rằng: Con út ơi! cầu xin Ðức Chúa Trời làm ơn cho ngươi!

30 Vì thấy em mình, nên Giô-sép tất lòng cảm động, lật đật bước ra ngoài, tìm nơi nào đặng khóc. Người vào phòng nhà trong và khóc.

31 Ðoạn, rửa mặt, bước ra, làm bộ chắc gan mà nói rằng: Hãy dọn bữa ăn đi.

32 Người ta dọn cho Giô-sép ăn riêng, và cho các anh em ăn riêng. Người Ê-díp-tô ăn chung cùng người cũng dọn cho ngồi riêng nữa; vì người Ê-díp-tô có tánh gớm người Hê-bơ-rơ, nên không ăn chung được.

33 Vậy, các anh em bèn ngồi lại trước mặt Giô-sép, lớn nhỏ tùy theo thứ tự mình, ngơ ngẩn mà nhìn nhau.

34 Giô-sép sai đem mấy món đồ ăn trước mặt mình cho các anh em; nhưng phần Bên-gia-min lại nhiều gấp năm của các người khác. Họ uống và ăn ngon vui cùng Giô-sép.

   

来自斯威登堡的著作

 

Arcana Coelestia#5664

学习本章节

  
/10837  
  

5664. 'Has given you the concealed gift in your pouches' means that it came from Him without the exercise of any prudence by them. This is clear from the meaning of 'the concealed gift' as truth and good conferred by the Lord without man's knowledge; and from the meaning of 'the silver put back in their sacks (or in their pouches)' as without expending any power of their own, dealt with in 5488, 5496, 5499. From this it is evident that 'has given you the concealed gift in your pouches' means that from Him - that is to say, from the Lord's Divine Human - came truth and good in the natural, without the expenditure of any power of their own. And because the gift comes without the expenditure of any power of their own, it comes without the exercise of any prudence by them. The expression prudence is used for the reason that prudence is the virtue [in man] that answers to providence [in God]; and what is attributable to Divine Providence is not attributable to human prudence.

5664[a] 'Your silver came to me' means that it will seem as though truth has been acquired by them. This is clear from the meaning of 'silver' as truth, dealt with in 1551, 2954. The coming of their silver to him implies that payment had been made by them, thus that they had made an acquisition for themselves; for' buying' means acquiring, 5655. This explains why 'your silver has come to me' means that truth has been acquired by them. Yet because the truth which constitutes faith is never an acquisition that a person makes but is a gift instilled and conferred by the Lord, though it seems to be an acquisition made by that person, the expression it will seem as though truth has been acquired by them is used.

[2] The fact that truth is instilled and conferred by the Lord is also well known in the Church, for the Church teaches that faith does not originate in man but comes from God, so that not only confidence but also the truths that constitute faith come from Him. Yet the appearance is that truths of faith are acquired by the person himself. The fact that they flow into him is something he is totally unaware of because he has no perception of their doing so. The reason he has no such perception is that his interiors are closed, so that he is unable to have any communication with spirits and angels that is perceptible by him. When a person's interiors are closed he cannot know anything whatever about what is flowing into him.

[3] But it should be recognized that it is one thing to know the truths of faith, another thing to believe them. Those who merely know the truths of faith consign them to their memory in the way they do anything else that is an item of knowledge. A person can acquire those truths without any such inflow into himself; but they do not possess any life, as is evident from the fact that a wicked person, even a very wicked one, can know the truths of faith just as well as an upright and God-fearing person. But in the case of the wicked, as stated, truths possess no life; for when a wicked person brings them forth he sees in each one either his own glory or personal gain. Consequently it is self-love and love of the world that fill those truths and give them what seems like life. But this life is akin to that in hell, which life is called spiritual death. Consequently, when such a person brings forth those truths he does so from his memory, not from his heart. But someone who has a belief in the truths of faith is bringing them forth from his heart when they pass through his lips; for in his case the truths of faith have so taken root in him that they strike root in the external memory and then, like fruitful trees, grow up into interior or higher levels of the mind, where tree-like they adorn themselves with leaves and at length blossom, to the end that they may bear fruit.

[4] This is what someone with belief is like. He too has nothing else in mind, when employing the truths of faith, than the performance of useful services or the exercise of charity, which is his 'fruit'. These are not the kind that anyone can acquire by himself. Not even the smallest can be so acquired by him; rather, the Lord gives such to him freely, doing so every single moment of his life. Indeed, if he will but believe it, countless gifts are imparted every single moment. But man's nature is such that he has no perception of the things that flow into him; for if he did have that kind of perception he would fight against the idea, as stated above, for he would then think that if the idea was true he would lose his selfhood, and with this his freedom, and with his freedom his delight, and so would be left with nothing. And without that perception a person knows no other than that such things originate in himself. This then is the meaning of the explanation 'it will seem as though truth has been acquired by them'. What is more, if a person is to have a heavenly selfhood and heavenly freedom conferred on him, he must do what is good as though he himself were the source of it and think what is true as though he were the source of that. But when he stops to reflect he must acknowledge that such goodness and truth have their origin in the Lord, see 2882, 2883, 2891.

  
/10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.