圣经文本

 

Cuộc di cư第34章

学习

   

1 Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy đục hai bảng đá như hai bảng trước; rồi ta sẽ viết trên hai bảng nầy các lời đã ở nơi hai bảng kia, mà ngươi đã làm bể.

2 Ngày mai, hãy chực cho sẵn, vừa sáng lên trên đỉnh núi Si-na -i, đứng trước mặt ta tại đó.

3 Không ai nên lên theo cùng ngươi hết, khắp núi không nên thấy có người, và chiên, bò cũng chẳng nên ăn cỏ nơi núi nầy nữa.

4 Môi-se bèn đục hai bảng đá, y như hai bảng trước; dậy sớm, cầm theo tay hai bảng đó lên trên núi Si-na -i, y như lời Ðức Giê-hô-va đã phán dặn.

5 Ðức Giê-hô-va ngự xuống trong đám mây, đứng gần bên Môi-se và hô danh Giê-hô-va.

6 Ngài đi ngang qua mặt người, hô rằng: Giê-hô-va! Giê-hô-va! là Ðức Chúa Trời nhân từ, thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ và thành thực,

7 ban ơn đến ngàn đời, xá điều gian ác, tội trọng, và tội lỗi; nhưng chẳng kể kẻ có tội là vô tội, và nhơn tội tổ phụ phạt đến con cháu trải ba bốn đời.

8 Môi-se lật đật cúi đầu xuống đất và thờ lạy, mà thưa rằng:

9 Lạy Chúa! Nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin hãy đi giữa chúng tôi, vì dân nầy là một dân cứng cổ. Xin hãy tha sự gian ác cùng tội lỗi, và nhận chúng tôi làm cơ nghiệp Chúa.

10 Ðức Giê-hô-va phán rằng: Nầy, ta lập một giao ước. Trước mặt các dân sự của ngươi, ta sẽ làm các phép lạ chưa hề có làm trên cả mặt đất, hay là nơi dân nào; và toàn dân sự mà trong đó có ngươi, sẽ xem thấy việc Ðức Giê-hô, vì điều ta sẽ làm cùng ngươi là một điều đáng kinh khiếp.

11 Hãy cẩn thận về điều ta truyền cho ngươi hôm nay. Nầy, ta sẽ đuổi khỏi trước mặt ngươi dân A-mô-rít, dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít.

12 Hãy cẩn thận đừng lập giao ước cùng dân của xứ mà ngươi sẽ vào, e chúng nó sẽ thành cái bẫy giữa ngươi chăng.

13 Nhưng các ngươi hãy phá hủy bàn thờ, đập bể pho tượng và đánh hạ các thần chúng nó.

14 Vì ngươi đừng sấp mình xuống trước mặt Chúa nào khác, bởi Ðức Giê-hô-va tự xưng là Ðức Chúa Trời kỵ tà; Ngài thật là một Ðức Chúa Trời kỵ tà vậy.

15 Hãy cẩn thận đừng lập giao ước cùng dân của xứ đó, e khi chúng nó hành dâm cùng các tà thần chúng nó và tế các tà thần của chúng nó, có kẻ mời, rồi ngươi ăn của chúng họ chăng.

16 Lại đừng cưới con gái chúng nó cho con trai ngươi, e khi con gái chúng nó hành dâm với các tà thần chúng nó, quyến dụ con trai ngươi cũng hành dâm cùng các tà thần của chúng nó nữa chăng.

17 Ngươi chớ đúc thần tượng.

18 Ngươi hãy giữ lễ bánh không men. Nhằm kỳ tháng lúa trỗ, hãy ăn bánh không men trong bảy ngày, như ta đã truyền dặn ngươi; vì nhằm tháng đó ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

19 Các con trưởng nam đều thuộc về ta; cùng các con đực đầu lòng của bầy súc vật ngươi, hoặc bò hoặc chiên cũng vậy.

20 Nhưng ngươi sẽ bắt một chiên con hay là dê con mà chuộc một con lừa đầu lòng. Nếu chẳng chuộc nó, ngươi hãy bẻ cổ nó. Ngươi sẽ chuộc các con trưởng nam mình; và chớ ai đi tay không đến chầu trước mặt ta.

21 Trong sáu ngày ngươi hãy làm công việc, nhưng qua ngày thứ bảy hãy nghỉ, dẫu mùa cày hay mùa gặt ngươi cũng phải nghỉ vậy.

22 Ðầu mùa gặt lúa mì, ngươi hãy giữ lễ của các tuần lễ; và cuối năm giữ lễ mùa màng.

23 Thường năm ba lần, trong vòng các ngươi, mỗi người nam sẽ ra mắt Chúa Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.

24 Vì ta sẽ đuổi các dân khỏi trước mặt ngươi, ta sẽ mở rộng bờ cõi ngươi; và trong khi ngươi lên ra mắt Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi, mỗi năm ba lần, thì sẽ chẳng ai tham muốn xứ ngươi hết.

25 Ngươi chớ dâng huyết của con sinh tế ta cùng bánh pha men; thịt của con sinh về lễ Vượt-qua chớ nên giữ đến sáng mai.

26 Ngươi sẽ đem dâng hoa quả đầu mùa của đất sanh sản vào đến Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời ngươi. Ngươi chớ nấu thịt dê con trong sữa mẹ nó.

27 Ðức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng: Hãy chép các lời nầy; vì theo các lời nầy mà ta lập giao ước cùng ngươi và cùng Y-sơ-ra-ên.

28 Môi-se ở đó cùng Ðức Giê-hô-va trong bốn mươi ngày và bốn mười đêm, không ăn bánh, cũng không uống nước; Ðức Giê-hô-va chép trên hai bảng đá các lời giao ước, tức là mười điều răn.

29 Khi Môi-se tay cầm hai bảng chứng đi xuống núi Si-na -i, chẳng biết rằng da mặt mình sáng rực bởi vì mình hầu chuyện Ðức Giê-hô-va.

30 Nhưng A-rôn cùng cả dân Y-sơ-ra-ên nhìn Môi-se thấy mặt người sáng rực, sợ không dám lại gần.

31 Môi-se bèn gọi họ, A-rôn cùng các hội trưởng đến gần; rồi nói chuyện cùng họ.

32 Kế sau, cả dân Y-sơ-ra-ên đến gần, người truyền dặn các điều của Ðức Giê-hô-va đã phán dặn mình nơi núi Si-na -i.

33 Môi-se thôi nói chuyện cùng họ, liền lấy lúp che mặt mình lại.

34 Khi Môi-se vào trước mặt Ðức Giê-hô-va đặng hầu chuyện Ngài, thì dở lúp lên cho đến chừng nào lui ra; đoạn ra nói lại cùng dân Y-sơ-ra-ên mọi lời Ngài đã phán dặn mình.

35 Dân Y-sơ-ra-ên nhìn mặt Môi-se thấy da mặt người sáng rực, thì Môi-se lấy lúp che mặt mình cho đến khi nào vào hầu chuyện Ðức Giê-hô-va.

   

来自斯威登堡的著作

 

Arcana Coelestia#10603

学习本章节

  
/10837  
  

10603. 'Hew for yourself two tablets of stone like the first ones' means the kind of outward form that the Word, the Church, and worship take on account of that nation. This is clear from the meaning of 'tablets of stone' as the outward form that the Word takes, dealt with in 10453, 10461 (the outward form the Word takes is its literal sense), the reason why the outward form that the Church and worship take is also meant being that the Church owes its existence to the Word, as worship does too (for all the truth of faith and all the good of love which constitute the Church, and worship as well, must come from the Word; and since the Word possesses an outward form and an inner substance, so too do the Church and worship); from the meaning of 'hewing them', when done by Moses, as making the outward form such as it is on account of that nation, dealt with below; and from the meaning of 'like the first ones' as in imitation of them, for the first were made by Jehovah but these by Moses.

[2] Moses' breaking of the ones that had been made by Jehovah, when he saw that nation worshipping the golden calf in place of Jehovah 1 , was providential, because it was impossible for the outward form of the Word, meant by 'the two tablets of stone', to be properly written among that nation, which at heart was wholly idolatrous. This is why the first tablets were broken and Moses was then told to hew others in imitation of the first. They are said to be in imitation of them because the inward sense remained the same, only the outward sense was changed. The inward sense is meant when it says that Jehovah wrote on these tablets the same words as were on the previous ones.

[3] To make this matter easier to understand let the ways in which the outward or literal sense was changed on account of that nation be demonstrated here. On account of this nation altars, burnt offerings, sacrifices, minchahs, and drink offerings were commanded, and therefore are referred to in both the historical sections and the prophetical parts of the Word as the holiest things of worship. But they were in fact no more than concessions made to that nation, for they began with Eber and had been completely unknown in the representative Ancient Church, see 1128, 2180, 2818.

[4] It was also on account of this nation that Divine worship was performed solely in Jerusalem, and that therefore this city was considered to be holy, and was also called holy, in both the historical sections and the prophetical parts of the Word. The reason for this was that at heart this nation was idolatrous, and therefore unless they had all come together in that city at every particular feast each would have worshipped in his own place some gentile god, or a carved or molded image.

It was on account of this nation too that performing holy worship on mountains and in groves, as the ancients had done, was forbidden. This was so that they would not set up idols there or worship the actual trees.

[5] It was likewise on account of this nation that a man was permitted to marry a number of wives, which had been completely unknown in ancient times, and also to put his wives away on various grounds. Consequently laws were laid down regarding such marriages and divorces which would not otherwise have found their way into the outward sense of the Word, which is why in Matthew 19:8 the Lord declares these laws in the outward sense to be Moses' and a concession because of the hardness of their hearts.

It is on account of this nation that Jacob and also the twelve sons of Israel are referred to so many times as the only chosen ones and heirs, for example in Revelation 7:4-8, and in other places, in spite of what they were really like, as described in the Song of Moses, Deuteronomy 32:15-43, and also in places throughout the Prophets, and by the Lord Himself; not to mention other things responsible for the outward form the Word takes on account of that nation.

[6] This particular outward form is what is meant by the two tablets hewn by Moses. The fact that this outward form or sense nevertheless holds the inward Divine sense unchanged within it is meant when it says that Jehovah wrote on these tablets the same words as were on the first ones.

脚注:

1. In this instance Swedenborg does not use a capital letter for the Divine name in this particular expression; i.e. he writes jehovah, not Jehovah.

  
/10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.