圣经文本

 

Cuộc di cư第22章

学习

   

1 Ví ai bắt trộm bò hay chiên, rồi giết hoặc bán đi, thì phải thường năm con bò cho một con, và bốn con chiên cho một con.

2 Nếu kẻ trộm đang cạy cửa mà bị bắt và đánh chết đi, thì kẻ đánh chết chẳng phải tội sát nhân.

3 Song nếu đánh chết trong khi mặt trời đã mọc rồi, thì bị tội sát nhân. Kẻ trộm phải bồi thường; bằng chẳng có chi, thì sẽ bị bán vì tội trộm cắp mình.

4 Nếu vật mà kẻ trộm đã lấy, hoặc bò, lừa hay chiên, hãy còn thấy sống trong tay, thì kẻ trộm phải bồi thường gấp hai.

5 Ngộ ai làm hư hại trong ruộng hay là vườn nho, thả súc vật mình vào ăn trong ruộng người khác, thì ai đó phải lấy hoa lợi tốt nhất của ruộng hay là vườn nho mình mà thường bồi.

6 Nếu lửa nổi đốt bụi gai và cháy lan qua lúa đã bó, mùa màng, hay là đồng ruộng, thì kẻ nổi lửa đó phải bồi thường trọn mọi vật đã bị cháy.

7 Khi ai giao tiền bạc bay đồ vật cho kẻ lân cận mình giữ, rủi bị trộm cắp tại nhà kẻ lân cận đó, nếu tên trộm đã bị bắt được, thì nó phải thường gấp hai.

8 Nếu kẻ trộm không bị bắt được, thì chủ nhà cho gởi phải dẫn đến trước mặt Ðức Chúa Trời, đặng thề rằng mình chẳng hề đặt tay vào tài vật của kẻ lân cận mình.

9 Trong mọi việc gian lận nào, hoặc về một con bò, một con lừa, một con chiên, áo xống hay là một vật chi bị mất, mà có người nói rằng: "quả thật là đồ đó", thì phải đem duyên cớ hai đàng đến trước mặt Ðức Chúa Trời; kẻ nào bị Ngài xử phạt phải thường bồi cho kẻ lân cận mình gấp hai.

10 Nhược bằng người nào giao lừa, bò, chiên, hoặc súc vật nào khác cho kẻ lân cận mình giữ và bị chết, gãy một giò hay là bị đuổi đi, không ai thấy,

11 thì hai đàng phải lấy danh Ðức Giê-hô-va mà thề, hầu cho biết rằng người giữ súc vật có đặt tay trên tài vật của kẻ lân cận mình chăng. Người chủ con vật phải nhận lời thề, và người kia chẳng bồi thường.

12 Còn nếu con vật bị bắt trộm, thì người lãnh giữ phải thường bồi cho chủ nó.

13 Nếu con bật bị thú rừng chết, người lãnh giữ phải đem nó ra làm chứng, sẽ không phải bồi thường vật bị đó.

14 Vì ai mượn người lân cận mình một con vật mà nó gãy một giò, hoặc bị chết, không có mặt chủ, thì ai đó phải bồi thường.

15 Nếu chủ có mặt tại đó, thì không phải bồi thường. Nếu con vật đã cho mướn, thì giá muớn thế cho tiền bồi thường.

16 Nếu kẻ nào hòa dụ và nằm với một người gái đồng trinh chưa hứa giá, thì kẻ đó phải nộp tiền sính và cưới nàng làm vợ.

17 Nhược bằng cha nàng quyết từ chối không gả, thì kẻ đó phải nộp tiền bằng số tiền sính của người gái đồng trinh.

18 Ngươi chớ để các đồng cốt sống.

19 Kẻ nào nằm cùng một con vật sẽ bị xử tử.

20 Kẻ nào tế các thần khác hơn một mình Ðức Giê-hô-va sẽ bị diệt.

21 Ngươi chớ nên bạc đãi khách ngoại bang, và cũng chẳng nên hà hiếp họ, vì các ngươi đã làm khách kiều ngụ tại xứ Ê-díp-tô.

22 Các ngươi chớ ức hiếp một người góa bụa hay là một kẻ mồ côi nào.

23 Nếu ức hiếp họ, và họ kêu van ta, chắc ta sẽ nghe tiếng kêu của họ;

24 cơn nóng giận ta phừng lên, sẽ lấy gươm giết các ngươi, thì vợ các ngươi sẽ trở nên góa bụa, và con các ngươi sẽ mồ côi.

25 Trong dân ta có kẻ nghèo nàn ở cùng ngươi, nếu ngươi cho người mượn tiền, chớ xử với họ như người cho vay, và cũng chẳng nên bắt họ chịu lời.

26 Nếu ngươi cầm áo xống của kẻ lân cận mình làm của tin, thì phải trả cho họ trước khi mặt trời lặn;

27 vì là đồ chỉ có che thân, là áo xống che đậy da mình; người lấy chi mà ngủ? Nếu người đến kêu van ta, tất ta sẽ nghe lời người, vì ta là Ðấng hay thương xót.

28 Ngươi chớ nên nói lộng ngôn cùng Ðức Chúa Trời, và cũng đừng rủa sả vua chúa của dân sự ngươi.

29 Ngươi chớ trễ nải mà dâng cho ta những hoa quả đầu mùa của ngươi chứa trong vựa và rượu ép chảy nơi bàn ép. Ngươi cũng phải dâng cho ta con trai đầu lòng ngươi.

30 Về phần chiên và bò ngươi cũng hãy làm như vậy; trong bảy ngày đầu, con đầu lòng ở cùng mẹ nó, qua ngày thứ tám ngươi hãy dâng nó cho ta.

31 Các ngươi sẽ làm người thánh của ta, chớ nên ăn thịt chi bị thú rừng ở ngoài đồng; hãy liệng cho chó ăn.

   

来自斯威登堡的著作

 

Apocalypse Explained#1121

学习本章节

  
/1232  
  

1121. And am not a widow.- That this signifies that they are not without protection is evident from the signification of a widow, as denoting one who is in the affection for good, and from that affection desires truth. A widow signifies here [without] protection, and therefore not to be a widow, signifies not to be without protection, because good and its affection do not protect themselves, but are protected by truth and the understanding of it; for man, who is the protector of woman, signifies the understanding of truth, thus truth. Between the marriage of man and woman and the marriage of truth and good there is a perfect resemblance; for man is born to be the understanding of truth, and therefore this predominates with him; and woman is born to be affection for good, and therefore this predominates with her. And as good and truth love each other in return and desire to be conjoined; so do the understanding of truth and the affection or will of good. The conjugial love of a husband and wife also derives its origin from the spiritual marriage of truth and good; on this subject see Heaven and Hell 366-386).

[2] The signification of widow here and in Isaiah is similar:

"Hear this, thou delicate one, sitting securely, saying in thine heart I and none as I besides; I shall not sit a widow, neither shall I know bereavement; but these two evils shall come upon thee in a moment, the loss of children and widowhood" (47:8, 9).

This also is said of Babel, and has a signification similar to that of these words in the Apocalypse: "I am not a widow, and shall not see mourning; therefore in one day shall her plagues come to thee, death, and mourning, and famine." By widows, also in other parts of the Word, are signified both males and females who are in good and not in truth, and yet desire truth, thus those who are without protection against falsity and evil, whom nevertheless the Lord defends. These are also meant in the opposite sense in Isaiah 9:17; chap. 10:1, 2; Jerem. 15:7, 8, 9; chap. 22:3; chap. 49:10, 11; Lament. 5:3; Ezekiel 22:6, 7; David, Psalm 68:5; Psalm 146:9; Exodus 22:22-24; Dent. 10:18; chap. 27:19; Matthew 23:14; Luke 20:47; and elsewhere.

[3] Continuation concerning the Athanasian Creed, and concerning the Lord.- Life considered in itself, which is God, cannot create another being, to be life itself; for the life which is God is uncreated, continuous, and inseparable; for this reason God is one. But the life which is God can create out of substances forms that are not lives in which it can exist, and impart to them the appearance of life. These forms are men, which, because they are receptacles of life, could not, in the primary creation, be any thing but images and likenesses of God - images from the reception of truth, and likenesses from the reception of good; for life and its recipient adapt themselves to each other like active and passive, but do not intermingle. Human forms, which are recipients of life, do not therefore live from themselves, but from God, who alone is life; consequently, all the good of love and all the truth of faith are from God, and nothing from man, as is known. For if the smallest part of life were a man's own, he would be able to will and do good from himself, and also understand and believe truth from himself, and thus claim merit when nevertheless, if he believes this, then the form recipient of life becomes closed above and perverted, and intelligence perishes. Good and its love, together with truth and its faith, are the life which is God, for God is good itself, and truth itself; in these He therefore dwells with man. From these things it also follows, that man of himself is nothing, and that he is only so far anything in the measure that he receives from the Lord, and at the same time acknowledges that what he receives is not his own but the Lord's; the Lord then causes him to be something, although not from himself but from the Lord.

  
/1232  
  

Translation by Isaiah Tansley. Many thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.