Библија

 

Giê-rê-mi 44

Студија

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Библија

 

Giê-rê-mi 44:1

Студија

       

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

Из Сведенборгових дела

 

Arcana Coelestia # 5397

Проучите овај одломак

  
/ 10837  
  

5397. Genesis 42

1. And Jacob saw that there was corn in Egypt; and Jacob said to his sons, Why do you look at one another?

2. And he said, Behold, I have heard that there is corn in Egypt; go down there, and buy for us from there, and let us live and not die.

3. And Joseph's ten brothers went down to buy grain from Egypt.

4. And Benjamin, Joseph's brother, Jacob did not send with his brothers, for he said, Perhaps harm may come to him.

5. And the sons of Israel came to buy in the midst of others who came; for the famine was in the land of Canaan.

6. And Joseph, he was the governor over the land, he was selling to all the people of the land. And Joseph's brothers came and bowed down to him, faces to the earth.

7. And Joseph saw his brothers, and recognized them; and he acted as a stranger to them, and spoke hard words to them, and said to them, Where have you come from? And they said, From the land of Canaan, to buy food.

8. And Joseph recognized his brothers, and they did not recognize him.

9. And Joseph remembered the dreams which he had dreamed involving them; and he said to them, You are spies; you have come to see the nakedness of the land.

10. And they said to him, No, my lord; and your servants come to buy food.

11. All we, the sons of one man are we. We are upright men; your servants are not spies.

12. And he said to them, No, but the nakedness of the land you have come to see.

13. And they said, Twelve are your servants, brothers are we, the sons of one man in the land of Canaan; and behold, the youngest is with our father today, and one is not.

14. And Joseph said to them, It is as I spoke to you, saying, You are spies.

15. In this manner you will be tested: As sure as Pharaoh lives, 1 you shall not go out of here unless your youngest brother comes here.

16. Send one of you and let him fetch your brother; and you will be in bonds, and your words will be tested, whether the truth is with you. And if not, as sure as Pharaoh lives, 1 you are spies.

17. And he shut them up in custody for three days.

18. And Joseph said to them on the third day, Do this and you will live, [for] I fear God:

19. If you are upright men, let one brother among you be in bonds in the house of your custody, and you, go, take corn for the famine of your houses.

20. And bring your youngest brother to me, and your words will be verified, and you will not die. And they did so.

21. And they said, a man to his brother, Assuredly we are guilty concerning our brother, whose anguish of soul we saw when he pleaded with us and we did not hear; therefore this anguish has come to us.

22. And Reuben answered them, saying, Did I not say to you, saying, Do not sin against the boy - and you did not listen? And also, his blood; behold, it is required.

23. And they did not know that Joseph was hearing, because the interpreter was between them.

24. And he turned away from them and wept; and he came back to them and spoke to them; and he took Simeon from them, and bound him before their eyes.

25. And Joseph gave the command to fill 2 their vessels with grain, and to restore their silver, each man's in his sack, and to give them provision for the way; and thus he did for them.

26. And they loaded their corn onto their asses, and went from there.

27. And one opened his sack to give fodder to his ass, in a lodging-place, and he saw his silver, and behold, it was in the mouth of his pouch.

28. And he said to his brothers, My silver has been restored, and also behold, it is in my pouch. And their heart went out of them, and they trembled [turning] a man to his brother, saying, What is this that God has done to us?

29. And they came to Jacob their father, to the land of Canaan; and they pointed out to him all that was happening to them, saying,

30. The man, the lord of the land, spoke hard words to us, and took us for men spying out the land.

31. And we said to him, We are upright men; we are not spies.

32. Twelve are we, brothers, the sons of our father; one is not, and the youngest is today with our father in the land of Canaan.

33. And the man, the lord of the land, said to us, By this I shall know that you are upright men: Cause one brother among you to remain with me, and take [food for] the famine of your houses, and go.

34. And bring your youngest brother to me, and I shall know that you are not spies, that you are upright men; I will give you your brother, and you will wander through the land, trading.

35. And so it was, as they were emptying their sacks, that behold, each man's bundle of silver was in his sack; and they saw their bundles of silver, they and their father, and they were afraid.

36. And Jacob their father said to them, You have bereaved me [of my children]; Joseph is not, and Simeon is not, and you take Benjamin. All these things will be upon me.

37. And Reuben said to his father - he said, Make my two sons die if I do not bring him back to you; give him into my hand, and I will bring him back to you.

38. And he said, My son shall not go down with you, for his brother is dead, and he, he alone, is left. And should harm happen to him on the road on which you go, you will cause my grey hair to go down in sorrow to the grave.

CONTENTS

3 The subject at the end of the previous chapter was the influx of the celestial of the spiritual into the known facts present in the natural and the joining of it to these. Now the subject is the influx of the celestial of the spiritual into the truths of faith there which are known to the Church and the joining of it to those truths. Dealt with first is the attempt to gain possession of these truths through the facts known to the Church, which are 'Egypt', and to do so without the intermediary, which is 'Benjamin', along with truth from the Divine, which is 'Joseph'. But this was a failure, and therefore they were returned to where they came from, together with a measure of the good of natural truth freely given.

Фусноте:

1. literally, May Pharaoh live!

2. literally, And Joseph commanded, and they [his servants?] filled

3. NCBSP Editors Note: Swedenborg's numbering is slightly confused here; this paragraph is sometimes numbered as 5396[a], but it seems to fit here at the end of 5397.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.