Библија

 

Sáng thế 27

Студија

   

1 Bởi Y-sác đã già, mắt làng chẳng thấy được nữa, bèn gọi Ê-sau, con trưởng nam, mà rằng: Hỡi con! Ê-sau thưa rằng: Có con đây.

2 Người bèn nói rằng: Nầy, cha đã già rồi, chẳng biết ngày nào phải chết;

3 vậy bây giờ, cha xin con hãy lấy khí giới, ống tên và cung con, ra đồng săn thịt rừng cho cha,

4 dọn một món ngon tùy theo cha sở thích; rồi dâng lên cho cha ăn, đặng linh hồn cha chúc phước cho con trước khi chết.

5 Vả, đương khi Y-sác nói cùng Ê-sau con trai mình, thì ê-be-ca có nghe. Ê-sau bèn ra đồng săn thịt rừng đặng đem về cho cha.

6 ê-be-ca nói cùng Gia-cốp, con trai mình, rằng: Nầy, mẹ có nghe cha nói cùng Ê-sau, anh con, và dặn rằng:

7 Hãy đem thịt rừng về cho cha, dọn một món ngon cha ăn; đặng trước khi qua đời, cha sẽ chúc phước cho con trước mặt Ðức Giê-hô-va.

8 Vậy, con ơi! bây giờ, hãy nghe mẹ và làm theo lời mẹ biểu:

9 Hãy ra ngoài bầy, bắt hai con tốt, rồi mẹ sẽ dọn cho cha con một món ngon, tùy theo người sở thích;

10 con sẽ đem cho cha ăn, đặng người chúc phước con trước khi qua đời.

11 Gia-cốp thưa lại cùng mẹ rằng: Thưa mẹ, Ê-sau, anh con, có lông, còn con lại không.

12 Có lẽ cha sẽ rờ mình chăng, coi con như kẻ phỉnh gạt, thì con chắc lấy cho mình sự rủa sả, chớ chẳng phải sự chúc phước đâu.

13 Mẹ đáp rằng: Con ơi! xin sự rủa sả đó để cho mẹ chịu; hãy cứ nghe lời mẹ, ra bắt hai dê con.

14 Vậy, Gia-cốp đi bắt hai dê con, đem lại cho mẹ, làm món ngon, tùy theo cha sở thích.

15 Ðoạn ê-be-ca lấy quần áo tốt nhứt của Ê-sau, con trưởng nam, sẵn để trong nhà, mà mặc vào cho Gia-cốp, con út mình;

16 rồi người lấy da con bao hai tay và cổ, vì tay và cổ Gia-cốp không có lông.

17 ê-be-ca bèn để món ngon và bánh của mình đã dọn vào tay con út mình.

18 Gia-cốp bưng đến cha mình và nói rằng: Thưa cha! Y-sác đáp: Có cha đây; con là đứa nào đó?

19 Gia-cốp thưa: Tôi là Ê-sau, con trưởng nam của cha; con đã làm theo lời cha dặn biểu; xin cha dậy, ngồi ăn lấy thịt săn của con, đặng linh hồn cha sẽ chúc phước cho con.

20 Y-sác hỏi rằng: Sao con đi săn được mau thế? Thưa rằng: Ấy nhờ Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của cha xui tôi gặp mau vậy.

21 Y-sác nói cùng Gia-cốp rằng: Hỡi con! hãy lại gần đặng cha rờ thử xem có phải là Ê-sau, con của cha chăng?

22 Gia-cốp bèn lại gần Y-sác; người rờ và nói rằng: Tiếng nói thì của Gia-cốp, còn hai tay lại của Ê-sau.

23 Người chẳng nhận biết đặng vì hai tay cũng có lông như của anh, là Ê-sau. Vậy Y-sác chúc phước cho.

24 Người lại hỏi rằng: Ấy con thật là Ê-sau, con trai ta, phải chăng? Gia-cốp thưa: Phải, con đây.

25 Y-sác bèn nói: Hãy dọn cho cha ăn lấy thịt săn của con, đặng linh hồn cha chúc phước cho con. Gia-cốp dọn cho người ăn, cũng có đem rượu cho người uống nữa.

26 ồi Y-sác cha người nói rằng: Hỡi con! hãy lại gần và hôn cha.

27 Gia-cốp bèn lại gần và hôn người. Y-sác đánh mùi thơm của áo con, liền chúc phước cho, và nói rằng: Nầy, mùi hương của con ta Khác nào mùi hương của cánh đồng mà Ðức Giê-hô-va đã ban phước cho.

28 Cầu xin Ðức Chúa Trời cho con sương móc trên trời xuống, Ðược màu mỡ của đất, và dư dật lúa mì cùng rượu.

29 Muôn dân phải phục con, Các nước phải quì lạy trước mặt con! Hãy được quyền chủ các anh em, Các con trai của mẹ con phải quì lạy trước mặt con! Ai rủa sả con sẽ bị rủa sả lại, Ai cầu phước cho con, sẽ được ban phước lại!

30 Vừa khi Y-sác chúc phước cho Gia-cốp xuống, và vừa khi Gia-cốp lùi ra khỏi nơi cha mình, thì Ê-sau, anh người, đi săn trở về.

31 Người cũng dọn một món ngon, dâng lên cho cha và thưa rằng: Xin dậy, ngồi ăn thịt săn của con trai cha, đặng linh hồn cha chúc phước cho con.

32 Y-sác, cha người, hỏi: Con là đứa nào? Thưa rằng: Tôi là Ê-sau, con trưởng nam của cha.

33 Y-sác lấy làm cảm động qua đỗi mà nói rằng: Vậy, còn đứa nào đã săn thịt rừng, và đã dâng lên cho cha đó? Trước khi con về, cha đã ăn hết rồi, và chúc phước cho nó; nó lại sẽ được ban phước vậy.

34 Vừa nghe dứt lời cha, thì Ê-sau la lên một tiếng rất lớn, và rất thảm thiết mà thưa cùng cha rằng: Cha ơi! xin hãy chúc phước cho con luôn nữa!

35 Nhưng Y-sác lại đáp: Em con đã dùng mưu kế đến cướp sự chúc phước của con rồi.

36 Ê-sau liền nói rằng: Có phải vì người ta gọi nó là Gia-cốp mà đó hai lần chiếm lấy vị tôi rồi chăng? Nó đã chiếm quyền trưởng nam tôi, và lại bây giờ còn chiếm sự phước lành của tôi nữa. Tiếp rằng: Cha chẳng có dành sự chúc phước chi cho tôi sao?

37 Y-sác đáp rằng: Nầy, cho đã lập nó lên làm chủ con, và đã cho các anh em làm tôi nó; và đã dự bị lúa mì và rượu cho nó. Vậy, cha sẽ làm chi cho con đây?

38 Ê-sau thưa rằng: Cha ơi! cha chỉ có sự chúc phước đó thôi sao? Hãy chúc phước cho con với, cha! ồi Ê-sau cất tiếng lên khóc.

39 Y-sác cha người, đáp rằng: Nầy, nơi con ở sẽ thiếu màu mỡ của đất, Cùng sương-móc trên trời sa xuống.

40 Con sẽ nhờ gươm mới được sống. Và làm tôi tớ cho em con. Song khi con lưu lạc rày đó mai đây, Sẽ bẻ cái ách của em trên cổ con vậy.

41 Ê-sau trở lòng ghét Gia-cốp vì cớ cha mình chúc phước cho người, bèn nói thầm trong lòng rằng: Ngày tang của cha đã hầu gần; vậy, ta sẽ giết Gia-cốp, em ta, đi.

42 Họ đem lời Ê-sau, con lớn, thuật lại cùng ê-be-ca, thì người sai gọi Gia-cốp, con út mình, mà nói rằng: Nầy, Ê-sau, anh con, toan giết con để báo thù.

43 Vậy, bây giờ, hỡi con, hãy nghe lời mẹ, đứng dậy, chạy trốn qua nhà La-ban, cậu con, tại Cha-ran,

44 và hãy ở cùng người ít lâu, cho đến lúc nào cơn giận của anh con qua hết.

45 Khi cơn giận anh con bỏ qua rồi, và nó quên việc con đã gây nên với nó, thì mẹ sẽ biểu con về. Có lẽ đâu mẹ phải chịu mất cả hai đứa trong một ngày ư?

46 ê-be-ca nói cùng Y-sác rằng: Tôi đã chán, không muốn sống nữa, vì cớ mấy con gái họ Hếch. Nếu Gia-cốp cưới một trong mấy con gái họ Hếch mà làm vợ, tức một người con gái trong xứ như các dân đó; thôi, tôi còn sống mà chi?

   

Из Сведенборгових дела

 

Arcana Coelestia # 10559

Проучите овај одломак

  
/ 10837  
  

10559. And Moses said unto Jehovah. That this signifies indignation that the Divine was not with them, thus not the church itself, is evident from the signification of “saying,” as here being indignation, for “saying” involves the things which follow, because these are what he said, and the things which follow are things of indignation on this account, that the Divine would not be with them, thus that the church would not be with them, whereby they might be rendered pre-eminent to all that were upon the face of the earth, as is plain from verse sixteen which follows. The reason why the words of Moses to Jehovah were words of indignation on that account, was that Moses here bears relation to the head of the Israelitish nation (see above, n. 10556); wherefore he speaks for himself and for that nation, for he says, “I and the people” (verse 16). And because he here bears relation to that nation as its head, therefore by “Moses said unto Jehovah” is signified indignation; for a man who is such as was that nation, is indignant against God if he does not obtain his desires.

[2] This is done by all those who are in external things without what is internal, for if they reverence and adore God, and as it were love Him, it is not for His own sake, but for the sake of themselves, because they desire nothing else than eminence above others and wealth beyond others, this being the fire which excites their reverence and adoration, and as it were their love. But if they do not obtain what they desire, they forsake God. That that nation was of such a character is very evident from the historicals of the Word. The like is signified by the words of Jacob:

Jacob vowed a vow, saying, If God will be with me, and will keep me in this way wherein I walk, and will give me bread to eat, and a garment to put on, and I return in peace to my father’s house, then Jehovah shall be to me for God (Genesis 28:20-21).

These words mean that if he should receive these things, he would acknowledge Jehovah for his God; but if he should not receive them, he would not acknowledge Him. Such also was the nation descended from him. From this it is that that nation so often fell away, and worshiped other gods, until at last they were for this reason cast out from the land of Canaan, first the Israelitish nation, and afterward the Jewish. It is evident that the cause of the indignation above spoken of was that if Jehovah did not go with them they would not become preeminent to all in the whole world.

[3] That it was also a cause of indignation that the church itself was not with them, follows from the fact that to be brought by Jehovah into the land of Canaan denotes to become the church. The reason of this is that the church had been in the land of Canaan from the most ancient times, and that the Word could not have been written elsewhere, thus except with the nation which possessed that land; and where the Word is, there is the church. That the Word could not have been written anywhere else was because all the places that were in the whole of that land, and that were round about it, such as the mountains, the valleys, the rivers, the forests, and all the rest, had become representative of celestial and spiritual things; and it was necessary that the sense of the letter of the Word, in both the historical and the prophetical parts, should consist of such things, because the interior things of the Word, which are celestial and spiritual, must close in such things, and as it were stand on them like a house upon its foundation; for unless the Word in respect to the sense of the letter, which is its ultimate, stood upon such things, it would be like a house without a foundation. That this is so is evident from the Word, in that mention is so often made of the places of that land, all of which, having become representative, signify the things of heaven and of the church.

[4] From this it is that to be brought into the land of Canaan signifies the setting up of the church, and that the indignation of Moses involves this also, although he did not think of it. (That the church was in the land of Canaan from the most ancient times, and that consequently all the places therein became representative, see n. 3686, 4447, 454, 4516, 4517, 5136, 6306, 6516, 8317, 9320, 9325; and that from this “the land of Canaan” in the Word signifies the church, see the places cited in n. 9325)

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.

Из Сведенборгових дела

 

Arcana Coelestia # 4516

Проучите овај одломак

  
/ 10837  
  

4516. Ye have troubled me, to make me to stink to the inhabitant of the land. That this signifies that they who were of the Ancient Church would abhor them, is evident from the signification of “troubling me, to make me to stink,” as being to cause them to feel abhorrence; and from the signification of “the inhabitant of the land,” as here being those who were of the Ancient Church, for by the “land” is signified the church (see n. 566, 662, 1066, 1067, 1262, 1733, 1850, 2117, 2118, 2928, 3355, 4447), thus by the “inhabitant of the land,” those who were of the church, here of the Ancient Church, because this still remained among some nations in the land of Canaan. The representative of a church was not instituted among the people sprung from Jacob until after this Ancient Church had altogether perished, which is also signified by the fact that the descendants of Jacob were not admitted into the land of Canaan until the iniquity of the inhabitants of the land had been consummated, as is said in Genesis 15:16; for no new church is set up until the former one has been vastated.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.