Библия

 

Giê-rê-mi 44

Учиться

   

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi có thấy mọi tai vạ mà ta đã giáng cho Giê-ru-sa-lem và các thành của Giu-đa. Kìa, những thành ấy ngày nay hoang vu không dân ở,

3 vì cớ tội ác dân chúng nó đã phạm để chọc giận ta, đi đốt hương và hầu việc các thần khác mà chúng nó và các ngươi cùng tổ phụ các ngươi cũng chưa từng biết đến.

4 Dầu vậy, ta đã sai mọi tôi tớ ta, tức các tiên tri, đến cùng các ngươi; ta dậy sớm sai họ đến đặng bả các ngươi rằng: Ôi! sự gớm ghiếc mà ta ghét đó thì đừng phạm đến.

5 Nhưng chúng nó chẳng nghe, chẳng để tai vào, chẳng chừa sự dữ, và cứ đốt hương cho các thần khác.

6 Vì vậy cơn giận và sự thạnh nộ của ta đã đổ ra như lửa đốt nơi các thành của Giu-đa và các đường phố của Giê-ru-sa-lem; và chúng nó bị đổ nát hoang vu như có ngày nay.

7 Bây giờ Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Sao các ngươi phạm tội trọng dường ấy nghịch cùng mạng sống mình, để cho đờn ông, đờn bà, trẻ con, trẻ đương , bị cất khỏi giữa Giu-đa, đến nỗi dân các ngươi không còn lại chút nào;

8 bởi các ngươi chọc giận ta bằng những việc tay mình làm ra, đốt hương cho các thần khác trong đất Ê-díp-tô, là nơi các ngươi mới đến trú ngụ; đến nỗi các ngươi chuốc lấy sự hủy diệt cho mình, đem mình làm cớ rủa sả sỉ nhục giữa các dân thiên hạ?

9 Các ngươi đã quên điều ác của tổ phụ mình, điều ác của các vua Giu-đa, điều ác của các hoàng hậu, điều ác của chính các ngươi cùng vợ mình đã phạm trong đất Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem hay sao?

10 Chúng nó chẳng hạ mình xuống cho đến ngày nay, chẳng kính sợ, chẳng bước theo luật pháp mạng lịnh ta đã để trước mặt các ngươi và tổ phụ các ngươi.

11 Vậy nên Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ để mặt ta nghịch cùng các ngươi mà giáng họa cho, và diệt cả Giu-đa.

12 Ta sẽ lấy dân Giu-đa sót lại, tức những kẻ đã xây mặt vào đất Ê-díp-tô đặng trú ngụ ở đó; chúng nó sẽ bị diệt tại đó hết thảy. Chúng nó sẽ ngã trên đất Ê-díp-tô, chết dưới gươm hay là bởi đói kém. Kẻ nhỏ người lớn sẽ đều chết vì gươm vì đói kém, là cớ cho người ta trù ẻo, gở lạ, rủa sả, sỉ nhục.

13 Ta sẽ phạt những kẻ ở trong đất Ê-díp-tô, như đã phạt Giê-ru-sa-lem bằng gươm dao, đói kém, và ôn dịch;

14 đến nỗi trong những dân Giu-đa sót lại đến Ê-díp-tô đặng trú ngụ, thì chẳng có ai thoát khỏi, hay sót lại, đặng trở về đất Giu-đa, là nơi chúng nó còn mong trở về ở. Chúng nó sẽ không trở về được, trừ ra những kẻ tránh khỏi mà thôi.

15 Bấy giờ, hết thảy những người biết vợ mình đốt hương cho các thần khác, hết thảy đờn bà đứng tại đó nhóm thành một hội đông, tức mọi dân sự ở trong đất Ðức Chúa Trời, tại Pha-trốt, đáp cùng Giê-rê-mi rằng:

16 Về sự ông nhơn danh Ðức Giê-hô-va mà nói cùng chúng tôi, thì chúng tôi không khứng nghe đâu.

17 Nhưng chúng ta chắc sẽ làm trọn mọi lời đã ra từ miệng chúng tôi, sẽ đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, như chúng tôi cùng tổ phụ, vua, quan trưởng chúng tôi đã làm trong các thành của Giu-đa và các đường phố Giê-ru-sa-lem; vì lúc bấy giờ chúng tôi có bánh đặng no mình, hưởng phước, chẳng thấy tai vạ gì.

18 Nhưng, từ khi chúng tôi thôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, thì chúng tôi thiếu thốn mọi sự, và bị nuốt bởi gươm dao đói kém.

19 Vả lại, khi chúng tôi đốt hương và làm lễ quán cho nữ vương trên trời, chúng tôi làm bánh để thờ lạy người, và dâng lễ quán cho người nữa, thì chồng chúng tôi há chẳng biết hay sao?

20 Giê-rê-mi bàn nói cùng cả dân sự, đờn ông, đờn bà, và mọi kẻ đã trả lời cho người như vậy, rằng:

21 Các ngươi cùng tổ phụ, các vua các quan trưởng mình, và dân trong đất, đã đốt hương trong các thành Giu-đa và trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-hô-va há chẳng đã nhớ lấy và đã ghi trong ý tưởng Ngài sao?

22 Vì cớ sự hung ác của việc làm các ngươi và sự gớm ghiếc các ngươi đã phạm, nên Ðức Giê-hô-va không chịu được nữa. Vì vậy đất các ngươi đã trở nên hoang vu, gở lạ, và sự rủa sả, chẳng có ai ở, như có ngày nay.

23 Ấy là bởi các ngươi đã đốt hương và đã phạm tội nghịch cùng Ðức Giê-hô-va, bởi các ngươi chẳng vâng theo tiếng Ðức Giê-hô-va, và không bước theo luật pháp, mạng lịnh, và sự dạy dỗ của Ngài, nên tai vạ nầy đã đến cho các ngươi, như có ngày nay.

24 Giê-rê-mi lại nói cùng dân sự và mọi người đờn bà rằng: Hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

25 Ðức Giê-hô-va vạn quân, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Các ngươi và vợ các ngươi đã nói ra từ miệng mình, và lấy tay làm trọn điều mình đã nói rằng: Thật chúng ta sẽ làm thành lời mình đã khấn nguyện, đốt hương, và làm lễ quán cho nữ vương trên trời. Vậy các ngươi khá giữ vững lời nguyện mình và làm trọn lời nguyện.

26 Cho nên, hỡi cả dân Giu-đa hiện ở trong đất Ê-díp-tô, hãy nghe lời Ðức Giê-hô-va. Ðức Chúa Trời có phán: Nầy ta lấy danh lớn mình mà thề, trong khắp đất Ê-díp-tô sẽ chẳng có một người Giu-đa nào còn mở miệng xưng danh ta nữa, mà rằng: Thật như Chúa Giê-hô-va hằng sống!

27 Nầy, ta sẽ tỉnh thức đặng xuống họa cho chúng nó mà không xuống phước; mọi người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô sẽ đều bị vồ nuốt bởi gươm dao đói kém cho đến đã diệt hết.

28 Chỉ có một số rất ít người sẽ được thoát khỏi gươm dao, từ đất Ê-díp-tô trở về trong đất Giu-đa; và mọi người Giu-đa còn sót lại, tức những kẻ đã đến đặng trú ngụ trong đất Ê-díp-tô nầy, thì sẽ biết lời nào được nghiệm, lời của ta hay là lời của chúng nó.

29 Ðức Giê-hô-va phán: Nầy là dấu mà các ngươi bởi đó biết ta sẽ hình phạt các ngươi trong nơi nầy, để các ngươi biết rằng lời ta phán về tai họa các ngươi chắc ứng nghiệm.

30 Ðức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó Pha-ra-ôn-Hốp-ra, vua Ê-díp-tô, trong tay kẻ thù nó và kẻ đòi mạng nó, như đã phó Sê-đê-kia, vua Giu-đa, trong tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, là kẻ thù và đòi mạng Sê-đê-kia.

   

Библия

 

Giê-rê-mi 44:1

Учиться

       

1 Có lời truyền cho Giê-rê-mi về hết thảy người Giu-đa ở trong đất Ê-díp-tô, tại Mít-đôn, Tác-pha-nết, Nốp, và trong xứ Pha-trốt, rằng:

Из произведений Сведенборга

 

Arcana Coelestia # 3195

Изучить этот эпизод

  
/ 10837  
  

3195. 'And was dwelling in the land of the south' means consequently in Divine light. This is clear from the meaning of 'dwelling' as living, dealt with in 1293, and from the fact that it has reference to good, 2268, 2451, 2712; and from the meaning of 'the land of the south' as Divine light. For 'the south' means light, indeed the light of intelligence, which is wisdom, 1458, but 'the land of the south' the place and state where that light exists. Thus the whole verse here 'Isaac had come from Beer Lahai Roi, and was dwelling in the land of the south' means that Divine Rational Good, because it had been born from Divine Truth, was in Divine light.

[2] Light is mentioned many times in the Word, and in the internal sense it means truth springing from good. In the highest internal sense however 'light' means the Lord Himself since He is Good and Truth themselves. He Himself is also in actual fact the light in heaven, but this is infinitely brighter than the light on earth, see 1053, 1117, 1521-1533, 1619-1632. In that light spirits and angels behold one another, and by means of it all the glory that exists in heaven is clearly visible. In brightness that light seems to be much the same as the light in the world, but this is not the case, for it is not a natural light but a spiritual one. It holds wisdom within itself, so much so that it is nothing else than wisdom that shines in this manner before the eyes of those in heaven. Consequently the wiser the angels are, the brighter the light surrounding them, 2776. This light also enlightens the understanding of man, especially of one who is regenerate, but man does not discern it during his lifetime because the light of the world reigns at that time. Evil spirits too in the next life behold one another, and also behold many representatives which manifest themselves in the world of spirits. They do so indeed by the light of heaven. Yet it is an inferior light like that coming from a coal fire, for when the light of heaven reaches them it is turned into this inferior light.

[3] As for the source itself of light, this from eternity has existed from the Lord alone, for Divine Good itself and Divine Truth itself, the source of light, is the Lord. The Divine Human which existed from eternity, John 17:5, was that actual light. Because such light was unable any longer to influence the human race which had retreated so far from good and truth, and so from the light, and had cast itself into darkness, the Lord was therefore willing to be born and assume the Human itself. Indeed in so doing He was able to bring light not only to man's rational concepts but also to his natural ideas. For the Lord made Divine within Himself both the Rational and the Natural so that people who were in such gross darkness could have light.

[4] As regards the Lord's being 'the light', that is, Good and Truth themselves, and so the source of all intelligence and wisdom, and consequently of salvation, this becomes clear from many places in the Word, as in John,

In the beginning was the Word, and the Word was with God, and the Word was God. In Him was life, and the life was the light of men. John came to bear witness to the light. He was not that light but [came] to bear witness to the light. He was the true light which enlightens every man coming into the world. John 1:1, 4, 7-9.

'The Word' was Divine Truth, and so the Lord Himself as regards the Divine Human, of which it is said that 'the Word was with God, and the Word was God'.

[5] In the same gospel,

This is the judgement, that light has come into the world, but men preferred darkness rather than light. John 3:19.

'Light' stands for Divine Truth. In the same gospel,

Jesus said, I am the light of the world. He who follows Me will not walk darkness but will have the light of life. John 8:12.

In the same gospel,

The light is with you for a brief while longer. Walk, as long as you have the light, lest the darkness overtakes you. As long as you have the light, believe in the light, that you may be sons of the light. John 12:35-36.

In the same gospel,

He who sees Me sees Him who sent Me. I have come as light into the world in order that everyone who believes in Me may not remain in darkness.

John 12:45-46.

In Luke,

My eyes have seen Your salvation which You have prepared before the face of all peoples, a light for revelation to the gentiles, and the glory of Your people Israel. Luke 2:30-32.

This is Simeon's prophecy regarding the Lord which was made after

His birth.

[6] In Matthew,

The people sitting in darkness have seen a great light; and for those sitting in the region and shadow of death, the light has arisen. Matthew 4:16; Isaiah 9:2.

From all these places it is quite evident that as regards Divine Good and Truth within the Divine Human the Lord is called 'the light'. The same is also seen in prophetical parts of the Old Testament, as in Isaiah,

The light of Israel will be a fire, and his Holy One a flame. Isaiah 10:17.

In the same prophet,

I Jehovah have called You in righteousness, and I will give You for a covenant of the people, and a light of the nations. Isaiah 42:6.

In the same prophet,

I have given You as a light of the nations, that You may be My salvation right to the ends of the earth. Isaiah 49:6.

In the same prophet,

Arise, shine, for your light has come, and the glory of Jehovah has risen upon you. Nations will walk to your light, and kings to the brightness of your rising. Isaiah 60:1, 3.

[7] All the light of heaven, consequently wisdom and intelligence, come from the Lord. This is taught in John,

The Holy City, new Jerusalem, coming down from God out of heaven, prepared as a bride adorned for her husband, has no need of the sun or of the moon to shed light in it; the glory of God will give it light, and its lamp is the Lamb.

Revelation 21:2-3.

And further regarding the same city,

There will be no night there, nor do they need a lamp or light of the sun, for the Lord God gives them light. Revelation 22:5.

[8] Also in Isaiah,

The sun will no longer be to you a light by day, and for brightness the moon will not give light to you, but Jehovah will be to you an everlasting light, and your God will be your glory. Your sun will no longer go down and your moon will not be withdrawn, for Jehovah will be to you an everlasting light. Isaiah 60:19-20.

'The sun will no longer be a light by day, and for brightness the moon will not give its light' stands for the fact that it is not the things that belong to natural light but those that belong to spiritual light which are meant by 'Jehovah will be an everlasting light'. The name Jehovah used here and elsewhere in the Old Testament means the Lord, see 1343, 1736, 2156, 2329, 2921, 3023, 3035.

[9] His being the light of heaven was also disclosed to the three disciples Peter, James, and John - that is to say, at the Transfiguration when His face shone like the sun, and His garments became white as the light, Matthew 17:2. 'Face like the sun' meant Divine Good, 'garments as the light' Divine Truth. From this one may know what is meant by the words that occur in the blessing,

Jehovah make His face shine upon you and be merciful to you. Numbers 6:25.

'Jehovah's face' is mercy, peace, and good, see 222, 223; and as 'the sun' means Divine Love, the Lord's Divine Love is accordingly seen in the angelic heaven as the sun, 30-38, 1053, 1521, 1529-1531, 2441, 2495.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.