Le texte de la Bible

 

Sáng thế 24

Étudier

   

1 Vả, Áp-ra-ham đã già, tuổi đã cao; trong mọi việc Ðức Giê-hô-va đã ban phước cho người.

2 Áp-ra-ham nói cũng người đầy tớ ở lâu hơn hết trong nhà mình, có quyền quản trị các gia tài, mà rằng: Xin hãy đặt tay lên đùi ta,

3 và ta sẽ biểu ngươi chỉ Ðức Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của trời và đất, mà thề rằng: ngươi không cưới một cô nào trong bọn con gái của dân Ca-na-an, tức giữa dân ấy ta trú ngụ, làm vợ cho con trai ta.

4 Nhưng hãy đi về quê hương ta, trong vòng bà con ta, cưới một người vợ cho Y-sác, con trai ta.

5 Người đầy tớ thưa rằng: Có lẽ người con gái không khứng theo tôi về xứ nầy; vậy, có phải tôi dẫn con trai ông đến xứ mà ông đã ra đi khỏi chăng?

6 Áp-ra-ham nói rằng: Hãy cẩn thận, đừng dẫn con ta về xứ đó!

7 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời trên trời, là Ðấng đã đem ta ra khỏi nhà cha ta và xứ sở ta, có phán và thề rằng: Ta sẽ cho dòng dõi ngươi xứ nầy! Chánh Ngài sẽ sai thiên sứ đi trước ngươi, và nơi đó ngươi hãy cưới một vợ cho con trai ta.

8 Nếu người con gái không khứng theo, thì ngươi sẽ khỏi mắc lời của ta biểu ngươi thề; mà dẫu thế nào đi nữa, chớ đem con ta về chốn đó.

9 Ðoạn, người đầy tớ để tay lên đùi Áp-ra-ham chủ mình, và thề sẽ làm theo như lời người đã dặn biểu.

10 Ðoạn, người đầy tớ bắt mười con lạc đà trong bầy của chủ mình, đem theo đủ các tài vật của chủ đã giao, rồi đứng dậy đi qua xứ Mê-sô-bô-ta-mi, đến thành của Na-cô.

11 Người cho lạc đà nằm quì gối xuống nghỉ ở ngoài thành, gần bên một giếng kia, vào buổi chiều, đến giờ của những con gái ra đi xách nước.

12 Người nói rằng: Hỡi Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời của chủ Áp-ra-ham tôi ơi! xin ngày nay cho tôi gặp điều mà tôi tìm kiếm, và hãy làm ơn cho chủ Áp-ra-ham tôi!

13 Nầy, tôi đứng gần bên giếng nầy, các con gái của dân trong thành sẽ ra đi xách nước,

14 xin cho người gái trẻ nào mà tôi nói như vầy: "Xin nàng hãy nghiêng bình, cho tôi uống nhờ hớp nước," mà nàng trả lời rằng: "Hãy uống đi, rồi tôi sẽ cho các lạc đà ngươi uống nữa," là chánh người mà Chúa đã định cho Y-sác, kẻ tôi tớ người; và nhờ đó tôi sẽ biết rằng Chúa đã làm ơn cho chủ tôi vậy.

15 Người đầy tớ chưa dứt lời, nầy, nàng ê-be-ca vác bình trên vai đi ra. Nàng là con gái của Bê-tu-ên, Bê-tu-ên là con trai của Minh-ca, vợ Na-cô, em trai của Áp-ra-ham.

16 Người gái trẻ đó thật rất đẹp, còn đồng trinh, chưa gả cho ai. Nàng xuống giếng nhận đầy bình nước, rồi trở lên.

17 Ðầy tớ bèn chạy lại trước mặt nàng và nói rằng: Xin hãy cho tôi uống một hớp nước trong bình.

18 Nàng đáp rằng: Thưa chúa, hãy uống đi; rồi nàng lật đật đỡ bình xuống tay và cho người uống.

19 Khi đỡ cho người uống xong rồi, nàng lại tiếp rằng: Tôi cũng sẽ xách cho mấy con lạc đà chúa uống nữa, chừng nào uống đã thì thôi.

20 Nàng lật đật đổ nước bình ra máng, chạy xuống giếng xách nước thêm nữa cho hết thảy các con lạc đà uống.

21 Còn người ngồi làm thinh mà nhìn nàng, để cho biết Ðức Giê-hô-va làm thành công việc mình đi đây hay chăng.

22 Khi lạc đà vừa thôi uống, người đầy tớ bèn lấy một khoanh vàng nặng được nửa siếc-lơ và đôi xuyến nặng được mười siếc-lơ,

23 nói rằng: Nàng là con ai? xin nói cho tôi biết. Trong nhà cha nàng có chỗ nào cho tôi ở nghỉ ban đêm chăng?

24 Nàng đáp rằng: Tôi là con gái của Bê-tu-ên, cháu nội của Minh-ca và Na-cô.

25 ồi lại nói: Nhà chúng tôi có nhiều rơm và cỏ, và cũng có chỗ để cho ở nghỉ nữa.

26 Người bèn cúi đầu và sấp mình xuống trước mặt Ðức Giê-hô-va,

27 nói rằng: Ðáng ngợi khen thay Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của chủ Áp-ra-ham tôi! Ngài chẳng ngớt thương xót và thành thực đối cùng chủ tôi! Khi đương đi, Ðức Giê-hô-va dẫn dắt tôi đến nhà anh em của chủ tôi vậy.

28 Người gái trẻ đó chạy về, thuật chuyện nầy lại cho nội nhà mẹ mình.

29 Vả, nàng ê-be-ca có một anh, tên là La-ban. La-ban chạy đến người đầy tớ đó ở gần bên giếng.

30 Vừa thấy khoanh vàng và đôi xuyến nơi tay em gái mình, và đã nghe chuyện ê-be-ca thuật lại rằng: Người nầy nói vậy! thì đi đến người, đương đứng gần bên mấy con lạc đà, ở nơi giếng nước,

31 mà thưa rằng: Hởi người đã được Ðức Giê-hô-va ban phước! Xin mời vào. Sao đứng ngoài nầy vậy? Tôi đã sửa soạn nhà và dọn-dẹp một nơi cho mấy con lạc đà rồi.

32 Người đầy tớ bèn vào nhà; La-ban cổi yên cho lạc đà, đem cỏ cùng rơm cho các thú đó; rồi lấy nước đặng rửa chơn cho người đầy tớ và mấy kẻ đi theo.

33 Ðoạn, người nhà bày bữa và mời ăn; nhưng người đầy tớ nói: Không, tôi không ăn đâu, nếu chưa nói được những điều tôi cần phải nói. La-ban đáp rằng: Hãy nói đi!

34 Người bèn nói rằng: Tôi là đầy tớ của Áp-ra-ham.

35 Ðức Giê-hô-va đã ban phước cho chủ tôi bội phần, trở nên thạnh vượng; Ngài cho chủ tôi chiên, bò, bạc, vàng, tôi trai tớ gái, lạc đàlừa.

36 Vả, Sa-ra, vợ chủ tôi, trở về già, có sanh một con trai cho người; người đã giao gia tài mình lại hết cho con trai đó.

37 Chủ tôi lại có bắt tôi thề rằng: Ngươi chớ cưới cho con trai ta một người vợ nào trong bọn con gái của dân Ca-na-an, là xứ ta đương trú ngụ;

38 nhưng hãy về nhà cha ta, trong vòng bà con ta, mà cưới cho nó một người vợ tại đó.

39 Tôi nói cùng chủ tôi rằng: Có lẽ người con gái không khứng theo tôi về.

40 Chủ đáp rằng: Ðức Giê-hô-va là Ðấng ta phục sự sẽ sai thiên sứ theo ngươi, làm cho thành công việc ngươi đi; và ngươi sẽ cưới cho con trai ta một người vợ trong vòng bà con ta, tại nhà cha ta.

41 Vậy, nếu khi ngươi đi về bà con ta, mà họ không khứng gả cho, thì ngươi sẽ được gỡ lời thề nặng của ngươi đã thề cùng ta đó.

42 Ngày nay, khi đi đến giếng kia, tôi có cầu rằng: Lạy Ðức Giê-hô-va, Ðức Chúa Trời của chủ Áp-ra-ham tôi! Xin đoái đến mà giúp công việc của tôi đi đây cho được thành!

43 Nầy, tôi ngồi gần bên giếng nầy: cầu xin hễ người gái trẻ nào sẽ ra xách nước mà tôi nói cùng nàng rằng: Xin cho tôi uống một hớp nước trong bình;

44 mà sẽ trả lời rằng: Hãy uống đi, trước tôi sẽ xách cho các lạc đà ngươi uống nữa, xin cho người gái trẻ đó là vợ mà Ðức Giê-hô-va đã định cho con trai của chủ tôi!

45 Chưa dứt lời thầm nguyện, bỗng đâu nàng ê-be-ca vác bình trên vai đi ra, xuống giếng xách nước. Tôi nói với nàng rằng: Xin cho tôi uống hớp nước.

46 Nàng lật đật hạ bình trên vai xuốngnói rằng: Hãy uống đi, rồi tôi sẽ cho các lạc đà ngươi uống nữa; vậy tôi có uống và nàng cũng có cho các lạc đà uống nữa.

47 Tôi bèn hỏi nàng rằng: Nàng là con gái ai? Nàng đáp: Tôi là con gái của Bê-tu-ên, cháu nội của Na-cô và Minh-ca. Tôi liền đeo cái khoanh nơi lỗ mũi và đôi xuyến vào tay nàng.

48 Ðoạn, tôi cúi đầu và sấp mình xuống trước mặt Ðức Giê-hô-va, ngợi khen Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của chủ Áp-ra-ham tôi, mà đã dẫn tôi vào đường chánh đáng, để chọn được cho con trai người con gái của em chủ tôi.

49 Vậy, bây giờ, nếu các ông muốn lấy lòng tử tế và trung tín đối cùng chủ tôi, xin hãy tỏ điều đó cho, dầu không, xin cũng nói cho biết, hầu cho tôi sẽ xây về bên hữu hay là về bên tả.

50 La-ban và Bê-tu-ên đáp rằng: Ðiều đó do nơi Ðức Giê-hô-va mà ra, chúng tôi đâu nói được cùng ngươi rằng quấy hay rằng phải.

51 Kìa, ê-be-ca đương ở trước mặt ngươi, hãy dẫn nó đi, để nó được làm vợ của con trai chủ ngươi, theo như lời Ðức Giê-hô-va phán định.

52 Ðầy tớ của Áp-ra-ham vừa nghe lời hai người nói xong, liền sấp mình xuống đất trước mặt Ðức Giê-hô-va.

53 Người lấy đồ trang sức bằng bạc, vàng, và áo xống trao cho ê-be-ca; rồi cùng lấy các vật quí dâng cho anh và mẹ nàng.

54 Ðoạn người đầy tớ cùng các người đi theo ngồi ăn uống; rồi ngủ tại đó. Qua ngày sau, khi họ đã thức dậy, người đầy tớ nói rằng: Xin hãy cho tôi trở về chủ.

55 Nhưng anh và mẹ nàng rằng: Hãy cho người gái trẻ ở lại cùng chúng tôi ít ngày nữa, độ chừng mười bữa, rồi nó sẽ đi.

56 Ðầy tớ đáp rằng: Xin chớ cầm tôi trễ lại, vì Ðức Giê-hô-va có làm việc đi đường tôi được thành. Hãy cho tôi đi, trở về nhà chủ tôi.

57 Họ đáp rằng: Chúng ta hãy gọi người gái trẻ đó và hỏi ý nó ra sao;

58 bèn kêu ê-be-ca và nói rằng: Con muốn đi cùng người nầy chăng? Nàng rằng: Tôi muốn đi.

59 Ðoạn, họ cho ê-be-ca, em gái mình, và người vú của nàng, đi về theo người đầy tớ của Áp-ra-ham và các kẻ đi theo.

60 Họ chúc phước cho ê-be-ca mà rằng: Hỡi em gái chúng ta! Chúc cho em được trở nên mẹ của ức triệu người, và cho dòng dõi em được chiếm lấy cửa thành của quân nghịch.

61 ê-be-ca và các đòi nàng đứng dậy, lên cỡi lạc đà, đi theo người đầy tớ đó. Vậy, người đầy tớ dẫn ê-be-ca đi.

62 Bấy giờ Y-sác ở tại nam phương từ giếng La-chai- oi trở về;

63 lối chiều, người đi ra ngoài đồng đặng suy ngẫm; nhướng mắt lên, kìa ngó thấy lạc đà đâu đi đến.

64 Nàng ê-be-ca cũng nhướng mắt lên, bèn chợt thấy Y-sác; liền nhảy xuống lạc đà,

65 và hỏi đầy tớ rằng: Người ở đằng trước mặt tôi đi lại trong đồng đó là ai: Ðầy tớ thưa rằng: Ấy là chủ tôi đó. Nàng bèn lấy lúp che mặt lại.

66 ồi, đầy tớ thuật cho Y-sác nghe hết các việc mà mình đã làm;

67 Y-sác bèn dẫn ê-be-ca vào trại của Sa-ra, mẹ mình, cưới làm vợ, và yêu mến nàng. Vậy, Y-sác được giải phiền sau khi mẹ mình qua đời.

   

Commentaire

 

317 - Close That Gate

Par Jonathan S. Rose

Title: Close That Gate

Topic: Salvation

Summary: There are two gates to the city of our mind: one toward hell, and one toward heaven. Over time we figure out which is which and close one of the gates.

Use the reference links below to follow along in the Bible as you watch.

References:
Genesis 22:15-17
Galatians 3:16
Genesis 24:60; 28:17
Deuteronomy 16:18; 28:52
Joshua 2:5-7
2 Samuel 10:8; 18:24
2 Kings 19:32-34
Nehemiah 6:10; 7:1-3; 11:19
Psalms 69:9
John 2:17
Psalms 69:9-12; 118:18-20; 127; 147:12-14
Proverbs 14:19
Isaiah 26:1-2; 28:5-6
Ezekiel 11:1-4; 46:1-2
Zechariah 8:16-17
Matthew 16:15-18
Revelation 3:19-20; 21:24-25

This video is a part of the Spirit and Life Bible Study series, whose purpose is to look at the Bible, the whole Bible, and nothing but the Bible through a Swedenborgian lens.

Lire la vidéo
Spirit and Life Bible Study broadcast from 9/27/2017. The complete series is available at: www.spiritandlifebiblestudy.com

Des oeuvres de Swedenborg

 

Arcana Coelestia #2417

Étudier ce passage

  
/ 10837  
  

2417. 'Do not look back behind you' means that he was not to look to matters of doctrine. This is clear from the meaning of 'looking back behind him' when the city was behind him and the mountain in front of him; for 'a city' means doctrinal teaching, 402, 2268, 2451, while 'a mountain' means love and charity, 795, 1430. That this is the meaning will be evident in the explanation at verse 26, where it is said that his wife looked back behind him and she became a pillar of salt. Anyone may recognize that these words - 'looking back behind him' - have some Divine arcanum within them and that this lies too far down to be visible. For looking back behind him seems to involve nothing reprehensible at all, and yet it is of such great importance that it is said that he was to escape for his life, that is, he was to be concerned about his life to eternity by not looking back behind him. What is meant by looking to matters of doctrine however will be seen in what follows.

[2] Here let it be merely stated what doctrinal teaching is. Such teaching is twofold: one kind has to do with love and charity, the other with faith. Each of the Lord's Churches at the outset, while still very young and virginal, neither possesses nor desires any other doctrinal teaching than that which has to do with charity, for this has to do with life. In course of time however a Church turns away from this kind of teaching until it starts to despise it and at length to reject it, at which point it acknowledges no other kind of teaching than that called the doctrine of faith. And when it separates faith from charity such doctrinal teaching colludes with a life of evil.

[3] This was so with the Primitive or gentile Church after the Lord's Coming. At the outset it possessed no other doctrinal teaching than that which had to do with love and charity, for such is what the Lord Himself taught, see 2371 (end). But after His time, as love and charity started to grow cold, doctrinal teaching regarding faith gradually crept in, and with it disagreements and heresies which increased as men leant more and more towards that kind of teaching.

[4] Something similar had happened to the Ancient Church which came after the Flood and which was spread throughout so many kingdoms, 2385. This Church at the outset knew no other teaching than that which had to do with charity, for that teaching looked towards and permeated life; and so they were concerned about their eternal welfare. After a time however some people started to foster doctrinal teaching about faith which they at length separated from charity. Members of this Church called such people 'Ham' however because they led a life of evil, see 1062, 1063, 1076.

[5] The Most Ancient Church which existed before the Flood and which was pre-eminently called Man enjoyed the perception itself of love to the Lord and charity towards the neighbour, and so had teaching about love and charity inscribed within them. But there also existed at that time those who fostered faith, and when these at length separated it from charity they were called Cain, for Cain means such faith, and Abel whom he killed means charity; see the explanation to Genesis 4.

[6] From this it becomes clear that doctrinal teaching is twofold, one kind having to do with charity, the other with faith, although in themselves the two are one, for teaching to do with charity includes everything to do with faith. But when doctrinal teaching comes to be drawn solely from things to do with faith, such teaching is said to be twofold because faith is separated from charity. Their separation at the present day becomes clear from the consideration that what charity is, and what the neighbour, is utterly unknown. People whose teaching is solely about faith know of charity towards the neighbour as nothing other than giving what is their own to others and taking pity on everyone, for they call everyone their neighbour indiscriminately, when in fact charity consists in all the good residing with the individual - in his affection, and in his ardent zeal, and consequently in his life - while the neighbour consists in all the good residing with people which affects the individual. Consequently the neighbour consists in people with whom good resides - and quite distinctly and separately from one person to the next.

[7] For example, charity and mercy are present with him who exercises righteousness and judgement by punishing the evil and rewarding the good. Charity resides within the punishment of the evil, for he who imposes the punishment is moved by a strong desire to correct the one who is punished and at the same time to protect others from the evil he may do to them. For when he imposes it he is concerned about and desires the good of him who does evil or is an enemy, as well as being concerned about and desiring the good of others and of the state, which concern and desire spring from charity towards the neighbour. The same holds true with every other kind of good of life, for such good cannot possibly exist if it does not spring from charity towards the neighbour, since this is what charity looks to and embodies within itself.

[8] There being so much obscurity, as has been stated, as to what charity is and what the neighbour, it is plain that after doctrinal teaching to do with faith has seized the chief position, teaching to do with charity is then one of those things that have been lost. Yet it was the latter teaching alone that was fostered in the Ancient Church. They went so far as to categorize all kinds of good that flow from charity towards the neighbour, that is, to categorize all in whom good was present. In doing so they made many distinctions to which they gave names, calling them the poor, the wretched, the oppressed, the sick, the naked, the hungry, the thirsty, the prisoners or those in prison, the. sojourners, the orphans, and the widows. Some they also called the lame, the blind, the deaf, the dumb, and the maimed, and many other names besides these. It was in accordance with this kind of teaching that the Lord spoke in the Old Testament Word, and it explains why such expressions occur so frequently there; and it was in accordance with the same that the Lord Himself spoke, as in Matthew 25:35-36, 38-40, 42-45; Luke 14:13, 21; and many times elsewhere. This is why those names have quite a different meaning in the internal sense. So that doctrinal teaching regarding charity may be restored therefore, some discussion will in the Lord's Divine mercy appear further on as to who such people are, and what charity is, and what the neighbour, generally and specifically.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.