The Bible

 

Sáng thế 31

Study

   

1 Gia-cốp được nghe lời các con La-ban nói rằng: Gia-cốp đã lấy hết gia tài cha ta, và vì nhờ của cha ta, nên mới được giàu có dường ấy.

2 Gia-cốp cũng để ý coi nét mặt cậu, nhận biết rằng người chẳng đối ở với mình như trước nữa.

3 Ðức Giê-hô-va phán cùng Gia-cốp rằng: Hãy trở về xứ của tổ phụ ngươi, chốn bà con ngươi, ta sẽ phù hộ ngươi.

4 Gia-cốp bèn sai người gọi a-chên và Lê-a đến nơi cầm bầy súc vật của mình ngoài đồng,

5 nói cùng họ rằng: Ta thấy sắc mặt cha hai ngươi đối cùng ta chẳng còn như trước nữa, nhưng nhờ Ðức Chúa Trời của cha ta phù hộ ta.

6 Chánh hai ngươi cũng biết rằng ta đã giúp cha hai ngươi hết sức,

7 còn cha hai ngươi lại khinh bạc và mười lần thay đổi công giá ta; nhưng Ðức Chúa Trời không cho phép người làm hại ta chút nào.

8 Khi người dạy rằng: Các con chiên có đốm dùng làm công giá ngươi, quả các con chiên đều sanh con ra có sọc.

9 Thế thì, Ðức Chúa Trời đã bắt súc vật của cha hai ngươi cho ta đó!

10 Ðương trong lúc chiên giao hiệp nhau, ta nhướng mắt lên, chiêm bao thấy các chiên đực đương giao hiệp cùng chiên cái đều có sọc, có rằn và có đốm.

11 Thiên sứ Ðức Chúa Trời phán cùng ta trong mộng rằng: Hỡi Gia-cốp! Ta bèn thưa: Có tôi đây.

12 Thiên sứ rằng: Hỡi nhướng mắt lên mà nhìn: hết thảy chiên đực đương giao hiệp cùng chiên cái đều có sọc, có rằn và có đốm; vì ta đã thấy cách La-ban ăn ở cùng ngươi rồi.

13 Ta đây là Ðức Chúa Trời của Bê-tên, tức nơi ngươi đã thoa dầu đầu cây trụ và đã khấn vái ta. Bây giờ, hãy đứng dậy, ra khỏi xứ bầy và trở về xứ của bà con ngươi.

14 a-chên và Lê-a đáp cùng người mà rằng: Chúng tôi còn một phần chi hay là cơ nghiệp chi nơi nhà cha chúng tôi chăng?

15 Vì người đã gả bán chúng tôi và ăn xài hết tiền bạc bán nữa, há người chẳng đãi chúng tôi như người dưng ư?

16 Các tài vật mà Ðức Chúa Trời đoạt nơi tay cha chúng tôi tức là của chúng tôi và của con cái chúng tôi. Vậy bây giờ, chàng hãy làm theo mọi lời Ðức Chúa Trời đã phải dạy.

17 Gia-cốp bèn đứng dậy, đỡ vợ và con lên lưng lạc đà,

18 dẫn hết thảy súc vật và của cải mình, tức súc vật mình đã gây dựng ở Pha-đan-a-ram, đặng trở về cùng Y-sác, cha mình, ở Ca-na-an.

19 Trong lúc La-ban mắc đi hớt lông chiên người, thì a-chên ăn cắp các pho tượng thờ trong nhà của cha mình.

20 Gia-cốp gạt La-ban, vì không nói rằng, mình muốn đi trốn.

21 Vậy, người đứng dậy, đem theo hết thảy tài vật mình, trốn đi ngang qua sông, thẳng tuốt về núi Ga-la-át.

22 Ðến ngày thứ ba, người ta học lại cùng La-ban rằng Gia-cốp đã trốn đi rồi.

23 Người bèn đem các anh em mình đuổi theo Gia-cốp trong bảy ngày đường, và theo kịp tại núi Ga-la-át.

24 Nhưng trong cơn chiêm bao lúc ban đêm, Ðức Chúa Trời đến cùng La-ban, người A-ram, mà phán rằng: Dầu lành dầu dữ, thế nào ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết.

25 Vậy, La-ban theo kịp Gia-cốp. Vả, Gia-cốp đương đóng trại trên núi; La-ban và các anh em người cũng đóng trại trên núi Ga-la-át.

26 La-ban nói cùng Gia-cốp rằng: Cháu đã làm chi vậy? Cháu đã gạt cậu và dẫn mấy đứa gái cậu như phu tù giặc.

27 Sao trốn nhẹm, gạt và không cho cậu hay trước? Có lẽ cậu đưa đi rất vui vẻ, tiếng hát, tiếng đờn và tiếng trống phụ đưa.

28 Cháu làm cách dại dột vậy, không để cho cậu hôn con traicon gái cậu.

29 Tay cậu có đủ quyền làm hại cháu; nhưng Ðức Chúa Trời của cha cháu đã mách bảo cùng cậu tối hôm qua rằng: Dầu lành dầu dữ, ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết.

30 Bây giờ, vì lòng cháu mong mỏi về nhà cha cháu, nên đã ra đi; nhưng cớ sao cháu lại ăn cắp các pho tượng cậu?

31 Gia-cốp đáp rằng: Vì cớ tôi e cậu bắt hai người con gái lại chăng.

32 Nhưng tìm nơi ai được các pho tượng của cậu, thì ai đó sẽ bị chết đi! Tại trước mặt các anh em chúng ta, cậu hãy kiểm soát các món nơi tôi đi, và hãy lấy vật chi thuộc về cậu. Vả, Gia-cốp vốn không hay rằng a-chên đã trộm mấy pho tượng đó.

33 Vậy, La-ban vào trại Gia-cốp, trại Lê-a, trại hai người đòi, chẳng tìm được chi cả. Ðoạn, ở trại Lê-a bước ra đi vào trại a-chên.

34 Vả, a-chên có lấy mấy pho tượng đó, giấu dưới bành lạc đà, rồi ngồi lên trên. La-ban soát lục khắp trại chẳng gặp pho tượng.

35 Nàng bèn thưa cùng cha rằng: Vì trong mình con có việc riêng của đờn bà, nên đứng dậy rước chẳng được; xin chúa chớ giận con chi hết. Người kiếm, nhưng chẳng thấy pho tượng đâu hết.

36 Gia-cốp bèn nổi giận rầy lộn cùng La-ban, mà rằng: Tôi có án gì, tội gì, mà cậu hằm hằm đuổi theo như vậy!

37 Cậu đã soát lục các đồ hành lý tôi, có kiếm được món chi thuộc về nhà cậu chăng? Hãy đem món đó ra trước mặt anh em tôi cùng anh em cậu, đặng họ xét đoán đôi ta.

38 Kìa, đã hai mươi năm tôi ăn ở nơi nhà cậu, chiên cùng cậu nào có sảo thai, và tôi chẳng hề ăn thịt chiên đực của bầy cậu bao giờ;

39 cũng chẳng hề đem về cho cậu một con nào bị ; bằng có, chính tôi chịu đền đó thôi. Cậu cớ đòi luôn những con bị ăn cắp ban ngày và ăn trộm ban đêm.

40 Ban ngày tôi chịu nắng nồng, ban đêm chịu lạnh lùng, ngủ nào có an giấc được đâu.

41 Ðó trong hai mươi năm tôi ở tại nhà cậu là thế; trong mười bốn năm giúp việc, để được hai con gái cậu, và sáu năm đặng lãnh lấy bầy súc vật của cậu, mà cậu lại còn thay đổi mười lần công giá tôi.

42 Nếu Ðức Chúa Trời của cha tôi, Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, là Ðấng mà Y-sác kính sợ, không phù hộ tôi, chắc bây giờ cậu đuổi tôi ra tay không, Ðức Chúa Trời đã xem thấy nỗi đau-khổ tôi cùng công việc hai tay tôi làm, nên đêm qua Ngài đã xét công bình rồi đó.

43 La-ban đáp cùng Gia-cốp mà rằng: Các đứa gái nầy là con của cậu; các đứa trẻ nầy là trẻ của cậu; các bầy súc vật tức là bầy súc vật của cậu, và các vật chi cháu thấy được tức là của cậu hết; ngày nay cậu sẽ làm chi được cùng các con gái hai là các cháu cậu đó?

44 Vậy bây giờ, hè! chúng ta kết-ước cùng nhau, để dùng làm chứng cho cậu và cháu.

45 Gia-cốp lấy một hòn đá, dựng đứng lên làm trụ;

46 nói cùng các anh em mình rằng: Hãy lượm góp đá lại. Chúng bèn góp đá lại, chất thành một đống, rồi ngồi lên trên ăn bữa.

47 La-ban đặt trên đống đá đó là Y-ê-ga Sa-ha-du-ta; còn Gia-cốp kêu là Ga-lét.

48 La-ban nói rằng: Ðống đá nầy ngày nay làm chứng cho cậu và cháu đó. Cho nên chúng gọi là Ga-lét.

49 Mà cũng gọi là Mích-ba, vì La-ban có nói thêm rằng: Khi chúng ta phân cách nhau, cầu xin Ðức Giê-hô-va coi sóc cậu và cháu.

50 Nếu cháu hành hạ các con gái cậu, nếu cưới vợ khác nữa, thì hãy giữ mình! Chẳng phải người thường soi xét ta đâu, bèn là Ðức Chúa Trời làm chứng cho chúng ta vậy.

51 La-ban lại nói cùng Gia-cốp rằng: Nầy đống đá, nầy cây trụ mình cậu đã dựng lên giữa cậu và cháu đây.

52 Ðống đá nầy và cây trụ nầy làm chứng rằng cậu chẳng qua khỏi đây, đi đến nơi cháu, và cháu cũng chẳng vượt khỏi đây, đi đến nơi cậu, trong khi có ý muốn làm hại nhau.

53 Cầu xin Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của Na-cô, Ðức Chúa Trời của cha các người đó đoán xét cho chúng ta! Gia-cốp chỉ Ðấng của Y-sác, cha mình, kính sợ mà thề.

54 Ðoạn, người dâng một của lễ tại trên núi, và mời các anh em mình dùng bánh. Vậy, chúng dùng bánh, rồi ở ban đêm trên núi.

55 La-ban dậy sớm, hôn các con trai và các con gái mình, và chúc phước cho, rồi đi trở về nhà mình.

   

From Swedenborg's Works

 

Arcana Coelestia #4104

Study this Passage

  
/ 10837  
  

4104. And lifted his sons and his women upon the camels. That this signifies the elevation of truths and of the affections of them, and their orderly arrangement in generals, is evident from the signification of “sons,” as being truths (see n. 489, 491, 533, 1147, 2693); from the signification of “women,” here Rachel and Leah and also the handmaids, as being the affections of truth, of knowledges, and of memory-knowledges, as shown before; and from the signification of “camels,” as being general memory-knowledges in the natural (see n. 3048, 3071, 3143, 3145).

[2] He who does not know how the case is with representations and correspondences, cannot believe that these words, “he lifted his sons and his women upon the camels,” have such a signification; for they appear to him too remote from such matters to involve and contain within themselves any such spiritual meaning, for he thinks about sons, women, and camels. But the angels, who see and perceive all such things spiritually, do not think about sons, but when “sons” are mentioned they think of truths; nor do they think about women, but when “women” are mentioned they think of the affections of truth, of knowledges, and of memory-knowledges; nor do they think about camels, but instead they think of general things in the natural. For such is the correspondence of all these things; and such is angelic thought; and wonderful to say such is the thought of the internal spiritual man while living in the body, although the external man is entirely unaware of it. For the same reason, when a man who has been regenerated dies, he comes into the like thought, and can think and speak with angels, and this without instruction; which would be quite impossible unless he had had such interior thought. That the thought is of this character comes from the correspondence of natural and spiritual things; and from this it is evident that although the literal sense of the Word is natural, it nevertheless contains within itself and every particular of it spiritual things; that is, such as are of the interior or spiritual thought and the derivative speech; or in other words, such as exist in the thought and speech of the angels.

[3] As regards the elevation of truths and of the affections of them, and their orderly arrangement in generals, the case is this: The truths and the affections are elevated when the things of eternal life and of the Lord’s kingdom are set before those which belong to life in the body and to the kingdom of the world. When a man acknowledges the former as the principal and primary, and the latter as the instrumental and secondary, then with him truths and the affections of them are elevated; for in the same proportion the man is carried away into the light of heaven, within which there are intelligence and wisdom; and in the same proportion the things which are of the light of the world become to him images and as it were mirrors in which he sees the things of the light of heaven. The contrary happens when the man sets the things of the life of the body and of the kingdom of the world before those of eternal life and the Lord’s kingdom; as when he believes that the latter have no existence because he does not see them, and because no one has come from there and made them known; and also when he believes that if they do exist, nothing worse will happen to him than to others; and when he confirms himself in these ideas, and lives the life of the world, and utterly despises charity and faith. With such a man, truths and the affections of them are not elevated, but are either suffocated, or rejected, or perverted; for he is in natural light, into which nothing of heavenly light inflows. From all this it is evident what is meant by the elevation of truths and of the affections of them.

[4] As regards their orderly arrangement in generals, this is a necessary consequence; for insofar as a man sets heavenly things before worldly ones, so far are the things in his natural arranged in order according to the state of heaven, so that as before said they appear therein as images and mirrors of heavenly things, for they are corresponding representatives. It is the ends that effect the arrangement into order, that is, the Lord through the ends in the man. For there are three things that follow in order, namely, ends, causes, and effects. Ends produce causes, and through causes, effects. Such therefore as are the ends, such come forth the consequent causes, and such the consequent effects. Ends are the inmost things with man; causes are middle or mediates, and are called mediate ends; and effects are ultimates, and are called last or ultimate ends. Effects are also what are called generals. From all this it is evident in what consists orderly arrangement in generals, namely, that when the things of eternal life and of the Lord’s kingdom are regarded as the end, all the middle ends or causes, and all the ultimate ends or effects, are arranged in order in accordance with the end itself; and this in the natural, because the effects are there; or what is the same, the generals are there.

[5] Every man of adult age who possesses any judgment, and will give the matter any consideration, is able to know that he is in two kingdoms, namely, in a spiritual kingdom and in a natural kingdom; and also that the spiritual kingdom is interior, and the natural kingdom exterior; and consequently that he can set one before the other, that is, he can regard one as the end in preference to the other; and thus that the one which he regards as his end, or prefers, rules with him. If therefore he regards the spiritual kingdom as his end, and prefers it (that is, the things that belong to this kingdom), he then acknowledges as the principal and primary, love to the Lord and charity toward the neighbor, and consequently all things that confirm this love and charity, and are said to be of faith; for these belong to that kingdom; and in this case all things in his natural are arranged and set in order in accordance therewith, in order that they may be subservient and obedient. But when a man has as his end and sets first the natural kingdom (that is, the things it contains), he then extinguishes all that is of love to the Lord and of charity toward the neighbor, and all that is of faith, insomuch that he makes them of no account whatever; but makes the love of the world and of self, and all that belongs thereto, to be everything. When this is the case, all things in his natural are arranged in order in accordance with these ends, thus in utter contrariety to the things of heaven; and in this way he makes hell in himself. To regard as an end is to love, for every end is of the love, because whatever is loved is regarded as the end.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.