Bible

 

Số 16

Studie

   

1 Vả, Cô-rê, con trai của Dít-sê-ha, cháu của Kê-hát, chít của Lê-vi, giục theo mình Ða-than và A-bi-ram, con trai của Ê-li-áp, cùng với Ôn, con trai của Phê-lết, cháu u-bên.

2 Các người nầy với hai trăm năm mươi người trong dân Y-sơ-ra-ên, vốn là quan tướng của hội, nghị viên của hội đồng, có danh giá, đều hiệp nhau dấy nghịch cùng Môi-se và A-rôn,

3 mà rằng: Thôi đủ rồi! vì cả hội chúng đều là thánh, và Ðức Giê-hô-va ngự ở trong; vậy sao các ngươi tự cao trên hội chúng của Ðức Giê-hô-va?

4 Môi-se nghe điều đó, bèn sấp mặt xuống đất,

5 nói cùng Cô-rê và hết thảy kẻ hiệp với người mà rằng: Sáng mai, Ðức Giê-hô-va sẽ tỏ cho biết ai thuộc về Ngài và ai là thánh; Ngài sẽ khiến người đó lại gần Ngài, tức khiến người nào mà Ngài đã chọn lấy đến gần Ngài.

6 Hỡi Cô-rê, hãy làm điều nầy: Ngươi và hết thảy kẻ hiệp với ngươi hãy cầm lư hương;

7 sáng mai hãy để lửa ở trong và bỏ hương ở trên trước mặt Ðức Giê-hô-va. Người nào mà Ðức Giê-hô-va sẽ chọn, ấy là người thánh. Hỡi con cháu Lê-vi, thôi đủ rồi!

8 Môi-se nói cùng Cô-rê rằng: Hỡi con cháu Lê-vi, bây giờ hãy nghe.

9 Về phần các ngươi, Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã biệt các ngươi riêng ra với hội chúng Y-sơ-ra-ên, và khiến các ngươi đến gần Ngài đặng làm công việc trong đền tạm của Ðức Giê-hô-va, đặng chực hầu việc trước mặt hội chúng, việc ấy há là nhỏ mọn sao?

10 Ngài biểu ngươi, hết thảy anh em ngươi với con cháu Lê-vi đến gần Ngài, các ngươi lại còn kiếm chức tế lễ nữa sao?

11 Vì vậy, ngươi và toàn bè đảng của ngươi đều hiệp lại nghịch cùng Ðức Giê-hô-va! Vì A-rôn là ai mà các ngươi lằm bằm cùng người?

12 Môi-se sai đòi Ða-than và A-bi-ram, con trai Ê-li-áp; nhưng hai người đáp rằng: Chúng tôi không đi lên đâu.

13 Há là điều nhỏ mọn mà ngươi đã đem chúng ta ra khỏi xứ đượm sữa và mật, đặng làm cho chúng ta chết trong đồng vắng, mà ngươi lại còn muốn lấn lướt trên chúng ta nữa sao?

14 Quả thật, ngươi không có dẫn chúng ta đến trong một xứ đượm sữa và mật đâu, ngươi không cho chúng ta đồng ruộng hay là vườn nho làm sản nghiệp đâu! Ngươi toan khoét mắt của dân nầy ư? chúng ta không đi lên đâu.

15 Môi-se nổi giận lắm, thưa cùng Ðức Giê-hô-va rằng: Xin đừng kể đến của lễ chay chúng nó nữa; tôi không có bắt nơi chúng nó một con lừa nào, và tôi cũng không có làm hại một ai trong bọn chúng nó.

16 Ðoạn, Môi-se nói cùng Cô-rê rằng: Ngày mai ngươi và toàn bè đảng ngươi với A-rôn hãy ra mắt Ðức Giê-hô-va.

17 Mỗi người hãy lấy lư hương mình bỏ hương ở trong, rồi mỗi người dâng lư hương mình trước mặt Ðức Giê-hô-va, tức là hai trăm năm mươi cái lư hương. Ngươi và A-rôn, mỗi người cũng phải có lư hương mình.

18 Vậy, mỗi người lấy lư hương mình để lửa vào, bỏ hương trên, rồi đứng tại cửa hội mạc luôn với Môi-se và A-rôn.

19 Cô-rê hiệp cả hội chúng nghịch lại Môi-se và A-rôn tại cửa hội mạc; sự vinh quang của Ðức Giê-hô-va hiện ra cùng cả hội chúng.

20 Ðoạn, Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se và A-rôn rằng:

21 Hãy tách khỏi giữa hội chúng nầy, thì ta sẽ tiêu diệt nó trong một lát.

22 Hai người bèn sấp mặt xuống mà rằng: Ôi Ðức Chúa Trời, là Chúa của thần linh mọi xác thịt! chỉ có một người phạm tội mà Chúa lại nổi giận cùng cả hội chúng sao?

23 Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng:

24 Hãy nói cùng hội chúng mà rằng: Hãy dan ra khỏi chung quanh chỗ ở của Cô-rê, Ða-than, và A-bi-ram.

25 Môi-se đứng dậy, đi lại phía Ða-than và A-bi-ram; các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đi theo người.

26 Người nói cùng hội chúng rằng: Bây giờ, hãy dan ra khỏi trại của các người hung ác nầy, và chớ đụng đến vật chi thuộc về họ, e các ngươi sẽ chết vì những tội của họ chăng.

27 Vậy, dân sự dan ra khỏi tứ phía chỗ ở của Cô-rê, Ða-than, và A-bi-ram. Ða-than và A-bi-ram ra đứng tại cửa trại với vợ, con trai và con nít mình.

28 Môi-se bèn nói rằng: Nhờ điều nầy các ngươi sẽ biết rằng Ðức Giê-hô-va có sai ta đặng làm các điều nầy, và ta chẳng làm sự chi tự ta.

29 Nếu các kẻ đó chết như mọi người khác chết, nếu họ đồng chịu số phận chung như mọi người, thì Ðức Giê-hô-va không có sai ta.

30 Nhưng nếu Ðức Giê-hô-va làm một sự thật mới, nếu đất hả miệng ra nuốt họ và mọi món chi thuộc về họ, nếu họ còn đương sống mà xuống âm phủ, thì các ngươi sẽ biết rằng những người nầy có khinh bỉ Ðức Giê-hô-va.

31 Vừa khi Môi-se nói dứt các lời nầy, đất ngay dưới chân họ bèn nứt ra;

32 hả miệng nuốt họ, gia quyến và hết thảy phe Cô-rê cùng tài sản của chúng nó.

33 Các người đó còn đương sống và mọi vật chi thuộc về họ đều xuống âm phủ; đất lấp lại và chúng nó bị diệt khỏi hội chúng.

34 Cả Y-sơ-ra-ên ở xung quanh nghe tiếng họ la, đều chạy trốn, vì nói rằng: Chúng ta hãy coi chừng, kẻo đất nuốt Chúng ta chăng!

35 ồi một ngọn lửa từ Ðức Giê-hô-va lòe ra thiêu hóa hai trăm năm mươi người đã dâng hương.

36 Ðoạn, Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng:

37 Hãy nói với Ê-lê-a-sa, con trai thầy tế lễ A-rôn, biểu lượm các lư hương ra khỏi chỗ lửa cháy, và đổ lửa của các lư hương nơi xa, vì lư hương đã nên thánh.

38 Còn những lư hương của các người đã phạm tội cùng sanh mạng mình, người ta phải lấy làm thành những tấm dát mỏng để bọc bàn thờ. Bởi các lư hương đã dâng trước mặt Ðức Giê-hô-va đã thành thánh; những tấm dát đó sẽ dùng làm một dấu cho dân Y-sơ-ra-ên.

39 Vậy, Ê-lê-a-sa, thầy tế lễ, lấy những lư hương bằng đồng của các người bị thiêu đã dâng lên, và người ta làm thành những tấm dát mòng để bọc bàn thờ.

40 Ấy là một kỷ niệm cho dân Y-sơ-ra-ên, để người nào ngoại dòng A-rôn chớ đến gần đặng xông hương trước mặt Ðức Giê-hô-va, kẻo e đồng số phận cùng Cô-rê và bè đảng người, theo lời Ðức Giê-hô-va đã cậy Môi-se truyền dạy.

41 Ngày mai, cả hội dân Y-sơ-ra-ên lằm bằm cùng Môi-se và A-rôn mà rằng: Hai người đã làm chết dân của Ðức Giê-hô-va.

42 Khi hội chúng đương hiệp nhau nghịch cùng Môi-se và A-rôn, thì ngó về hướng hội mạc, xảy thấy trụ mây bao phủ hội mạc, và sự vinh quang của Ðức Giê-hô-va hiện ra.

43 Môi-se và A-rôn đến đứng trước hội mạc,

44 Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng:

45 Hãy dan ra khỏi giữa hội chúng nầy, thì ta sẽ tiêu diệt nó trong một lát. Nhưng hai người sấp mặt xuống đất,

46 rồi Môi-se nói cùng A-rôn rằng: Hãy cầm lấy lư hương để lửa từ trên bàn thờ vào, bỏ hương lên trên, mau mau đi đến hội chúng và làm lễ chuộc tội cho họ; vì sự thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va đã nổi lên, và tai vạ đã phát khởi.

47 A-rôn bèn cầm lấy lư hương y như Môi-se đã biểu, chạy đến giữa hội chúng; kìa, tai vạ đã phát khởi giữa dân sự. A-rôn bèn bỏ hương vào, và làm lễ chuộc tội cho dân sự.

48 Người đứng giữa kẻ chết và kẻ sống, thì tai vạ bèn ngừng lại.

49 mười bốn ngàn bảy trăm người chết vì tai vạ nầy, trừ ra những kẻ đã bị chết vì cớ Cô-rê.

50 Ðoạn, A-rôn trở về cùng Môi-se tại cửa hội mạc, rồi tai vạ ngừng lại.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 8427

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

8427. And in the morning, then ye shall see the glory of Jehovah. That this signifies that in the beginning of a new state there will be the advent of the Lord, is evident from the signification of “morning,” as being the beginning of a new state (of which just above, n. 8426); and from the signification of “the glory of Jehovah,” as being His presence and advent. That “glory” denotes the presence and the advent of the Lord, is because in the supreme sense “glory” denotes the Divine truth which proceeds from the Lord, and the Divine truth appears before the eyes of the angels as light and brightness from the Sun which is the Lord. (That “glory” denotes the Divine truth proceeding from the Lord, see n. 5922, 8267; and that it denotes the intelligence and wisdom which are from Divine truth, n. 4809; and that from this it denotes the internal sense of the Word, because this sense is Divine truth in glory, n. 5922)

[2] It is said that “in the morning they should see the glory of Jehovah,” because the rising of the sun and the light from it (which light in heaven enlightens the angelic sight both external and internal), and consequently the presence and the advent of the Lord, who is the Sun in heaven, corresponds to the time of morning on the earth, and is here signified by “morning.” Therefore that light from the Sun, which light is the Divine truth proceeding from the Lord, thus is the Lord, is “glory.” From all this it is evident that by “glory” is signified the presence and the advent of the Lord. That these are “glory,” is also evident from many passages in the Word; as in Moses:

The cloud covered the mount, and the glory of Jehovah abode upon Mount Sinai, and the cloud covered it six days; the appearance of the glory of Jehovah was like devouring fire on the top of the mount before the eyes of the sons of Israel (Exodus 24:15-17);

it is evident that the presence of Jehovah, that is, of the Lord, appearing like a cloud and like fire upon the mount, is here called “the glory of Jehovah.” Again:

The cloud covered the tent of meeting, and the glory of Jehovah filled the tabernacle. And Moses could not enter into the tent of meeting, because the cloud abode thereon, and the glory of Jehovah filled the tabernacle (Exodus 40:3435);

here also the presence of the Lord appearing as a cloud is called “glory.”

[3] And in the following:

Moses and Aaron entered into the tent of meeting, and came out, and blessed the people; then appeared the glory of Jehovah toward the whole people (Leviticus 9:23).

The glory of Jehovah appeared in the tent of meeting before all the sons of Israel (Numbers 14:10; also 16:19, 42).

The cloud filled the house of Jehovah, so that the priests could not stand to minister by reason of the cloud; because the glory of Jehovah filled the house of Jehovah (1 Kings 8:10-11).

The temple was filled with smoke from the glory of God, and from His power; so that no one could enter into the temple (Revelation 15:8).

He showed me the great city, the holy Jerusalem, coming down from heaven from God, having the glory of God: the city hath no need of the sun, neither of the moon, to shine in it; for the glory of God doth lighten it, and the Lamb is the lamp thereof (Revelation 21:10-11, 23);

here “the glory of God” manifestly denotes light from the Lord, which is the Divine truth proceeding from Him, thus the presence of the Lord, for the Lord is present in the truth which is from Him.

[4] That “the glory of Jehovah” denotes His presence, is further evident in Moses:

Moses said unto Jehovah, Show me I pray Thy glory; to whom He said, I will make all My good pass before thee; and when My glory shall pass by, it shall be that I will put thee in a cleft of the rock, and will cover thee with My hand until I have passed by; but when I shall take away My hand thou shall see My back parts, and My faces shall not be seen (Exodus 33:18).

Here also “the glory of Jehovah” manifestly denotes His presence.

In Matthew:

The disciples said unto Jesus, Tell us what shall be the sign of Thy coming? Jesus said, Then shall appear the sign of the Son of man, and they shall see the Son of man coming in the clouds of heaven with power and glory (24:3, (Matthew 24:3) 30).

The last time of the former church and the first time of the new church is here treated of; “the Son of man” denotes truth Divine proceeding from the Lord; “the clouds of heaven” denote the Word in the sense of the letter; “power and glory” denote the internal sense, thus the Divine truth which shall then appear; “the coming of the Lord” denotes the acknowledgment of truth Divine by those who are of the new church, and the denial of it by those who are of the old church (see n. 4060).

[5] That the Lord as to Divine truth is “glory,” is evident in Isaiah:

The voice of one crying in the wilderness, Prepare ye the way of Jehovah; the glory of Jehovah shall be revealed, and all flesh shall see it together (40:3, 5);

speaking of the Lord, who is “the glory.”

In John:

The Word became flesh, and dwelt in us, and we saw His glory, the glory as of the only begotten of the Father, full of grace and truth (1:14).

These things said Isaiah, when he saw His glory, and spake of Him (12:41);

here “glory” denotes the Lord. In like manner in Moses:

I am living, and the whole earth shall be filled with the glory of Jehovah (Numbers 14:21);

here “the glory of Jehovah” denotes the advent of the Lord, and enlightenment by the Divine truth which is from Him.

[6] “Glory” denotes the Divine of the Lord in these passages:

I am Jehovah, this is My name, and My glory will I not give to another (Isaiah 42:8).

When the Son of man cometh in the glory of His Father with the holy angels (Mark 8:38).

It behooved the Christ to suffer, and to enter into His glory (Luke 24:26).

As by “the glory of Jehovah” is signified the Lord as to Divine truth, so also by “glory” are signified the Divine wisdom and intelligence, which are of the Divine truth from the Lord. Wisdom and intelligence from the Divine are meant by “glory” in Ezekiel 1:28; 8:4; 9:3; 10:4, 10:18-19; 11:22-23, which was represented there by a rainbow such as is seen in a cloud.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.