Bible

 

Joshua 9

Studie

   

1 Khi hay được việc này, hết thảy các vua ở bên này sông Giô-đanh, hoặc ở trong núi, dưới đồng bằng, hay là dọc bãi biển lớn đối ngang Li-ban, tức là các vua dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Ca-na-an, dân Phê-rê-sít, và dân Giê-bu-sít,

2 đều rập một ý hiệp với nhau đặng giao chiến với Giô-suê và Y-sơ-ra-ên.

3 Khi dân Ga-ba-ôn đã hay điều Giô-suê làm cho Giê-ri-cô và A-hi,

4 bèn tính dùng mưu kế. Chúng nó giả bộ đi sứ, lấy bao cũ chất cho lừa mình, và bầu chứa rượurách vá lại,

5 dưới chơn mang giày cũ vá, và trên mình quần áo cũ mòn; hết thảy bánh về lương bị họ đều khô và miếng vụn.

6 Chúng nó đi đến gần Giô-suê tại trại quân Ghinh-ganh, mà nói cùng người và dân Y-sơ-ra-ên rằng: Chúng tôi ở xứ xa đến; vậy bây giờ, hãy lập giao ước cùng chúng tôi.

7 Dân Y-sơ-ra-ên đáp cùng dân Hê-vít rằng: Có lẽ các ngươi ở giữa chúng ta chăng; vậy làm thế nào lập giao ước đặng?

8 Nhưng chúng nó nói cùng Giô-suê rằng: Chúng tôi là tôi tớ của ông. Giô-suê hỏi: Các ngươi là ai, ở đâu đến?

9 Ðáp rằng: Tôi tớ của ông ở từ xứ rất xa đến để tôn trọng danh Giê-hô-va là Ðức Chúa Trời của ông; vì chúng tôi có nghe nói về Ngài, và mọi điều Ngài đã làm trong xứ Ê-díp-tô;

10 lại cũng nghe về mọi điều Ngài đã làm cho hai vua A-mô-rít ở bên kia sông Giô-đanh, là Si-hôn, vua Hết-bôn, và Oùc, vua Ba-san, ở tại Ách-ta-rốt.

11 Các trưởng lão và hết thảy dân sự ở xứ chúng tôi có nói cùng chúng tôi rằng: Hãy lấy lương thực dùng dọc đường, đi đến trước mặt dân đó, mà nói rằng: Chúng tôi là tôi tớ các ông; và bây giờ, hãy lập giao ước cùng chúng tôi.

12 Kìa, bánh của chúng tôi; ngày chúng tôi ra khỏi nhà đặng đi đến cùng các ông, chúng tôi lấy nó đem theo làm lương thực vẫn nóng hổi, mà ngày nay đã khô và bể vụn.

13 Những bầu rượu này chúng tôi đổ đầy rượu hãy còn mới tinh, kìa nay đã rách; còn quần áo và giày chúng tôi đã cũ mòn, bởi vì đi đường xa.

14 Người Y-sơ-ra-ên bèn nhậm lương thực chúng nó, không cầu hỏi Ðức Giê-hô-va.

15 Giô-suê lập hòa cùng chúng nó, và kết ước cho chúng nó sống; rồi các trưởng lão của hội chúng bèn thề cùng chúng nó.

16 Nhưng ba ngày sau khi đã lập giao ước cùng chúng nó, dân Y-sơ-ra-ên hay rằng các người này vốn lân cận mình, và ở tại giữa mình.

17 Dân Y-sơ-ra-ên lên đường, và ngày thứ ba đến thành chúng nó. Vả, các thành của chúng nó là Ga-ba-ôn, Kê-phi-ra, Bê-ê-rốt, và Ki-ri-át-Giê-a-rim.

18 Dân Y-sơ-ra-ên không giao chiến cùng dân đó, vì cớ các trưởng lão của hội chúng đã chỉ danh Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; nhưng cả hội chúng lằm bằm cùng các quan trưởng.

19 Các quan trưởng bèn nói cùng cả hội chúng rằng: Chúng ta đã chỉ danh Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; vậy, từ bây giờ chúng ta không thế hại chúng nó được.

20 Chúng ta phải đãi dân đó như vầy: Phải để cho chúng nó sống, hầu cho chớ vì cớ lời thề đã lập, mà Chúng ta khiến cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va giáng trên Chúng ta.

21 Vậy, các quan trưởng tỏ rằng chúng nó được sống, nhưng phải bị dùng để đốn củi xách nước cho cả hội chúng, y như các quan trưởng đã nói cùng chúng nó.

22 Giô-suê bèn gọi dân đó mà nói như vầy: Sao các ngươi đã gạt chúng ta, nói rằng: Chúng tôi ở rất xa các ông, té ra các ngươi ở giữa chúng ta?

23 Vậy, bây giờ, các ngươi bị rủa sả, không dứt làm tôi mọi, cứ đốn củi và xách nước cho nhà của Ðức Chúa Trời ta.

24 Chúng nó bèn thưa cùng Giô-suê rằng: Ấy là điều kẻ tôi tớ ông có hay rõ ràng Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của ông đã phán dặn Môi-se, tôi tớ Ngài, biểu ban toàn xứ cho các ông, và diệt hết thảy dân ở trước mặt mình: ấy vậy, chúng tôi vì cớ các ông lấy làm rất sợ hãi cho sự sống mình, nên mới làm như vậy.

25 Bây giờ chúng tôi ở trong tay ông, hãy đãi chúng tôi tùy ý ông cho là tốt lành và công bình.

26 Giô-suê bèn làm như người đã nói, và giải cứu chúng nó khỏi bị tay dân Y-sơ-ra-ên giết.

27 Trong ngày đó, người cắt chúng nó làm kẻ đốn củi và xách nước cho hội chúng và cho bàn thờ của Ðức Giê-hô-va tại trong nơi Ngài chọn lựa; ấy là điều dân đó hãy còn làm đến ngày nay.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 1097

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

1097. And Canaan shall be his servant. That this signifies that such as make worship consist solely in externals are among those who may perform vile services to the men of the church, is evident especially from the representatives in the Jewish Church. In the Jewish Church the internal church was represented by Judah and Israel; by Judah the celestial church, by Israel the spiritual church, and by Jacob the external church. But those who made worship consist solely in externals were represented by the Gentiles, whom they called strangers, and who were their servants, and performed menial services in the church. As in Isaiah:

Strangers shall stand and feed your flock, and the sons of the stranger shall be your plowmen and your vinedressers; but ye shall be called the priests of Jehovah; the ministers of our God shall ye be called; ye shall eat the wealth of the Gentiles, and in their glory shall ye boast yourselves (Isaiah 61:5-6).

Here celestial men are called the “priests of Jehovah” spiritual men the “ministers of our God;” those who make worship consist solely in externals are called the “sons of the stranger” who should serve in their fields and vineyards.

[2] Again:

The sons of the stranger shall build up thy walls, and their kings shall minister unto thee (Isaiah 60:10), where in like manner their services are mentioned.

In Joshua concerning the Gibeonites:

Now therefore ye are cursed, and there shall not be cut off from you a servant, both hewers of wood and drawers of water for the house of my God; and Joshua made them that day hewers of wood and drawers of water for the congregation, especially for the altar of Jehovah (Joshua 9:23, 27).It may be seen elsewhere who were represented by the Gibeonites, because of the covenant made with them, in spite of which however they were among those who served in the church. Concerning strangers, a law was delivered, that if they would receive peace and open their gates, they should be tributary and serve (Deuteronomy 20:11; 1 Kings 9:21-22). Everything written in the Word concerning the Jewish Church was representative of the kingdom of the Lord. The kingdom of the Lord is such that everyone in it, whosoever and whatsoever he may be, must perform some use. Nothing but use is regarded by the Lord in His kingdom. Even the infernals must perform some use, but the uses which they perform are most vile. Among those who in the other life perform vile uses are those who have had merely external worship, separated from internal.

[3] Moreover the representatives in the Jewish Church were of such a nature that there was no thought about the person that represented, but only about the thing represented thereby; as for instance in the case of the Jews, who were by no means celestial men, and yet represented them; and Israel again was by no means a spiritual man, yet represented him; and so it was with Jacob and the rest. The same was the case with the kings and priests, by whom was represented the royalty and holiness of the Lord. This is very evident from the use of inanimate things for representation, as Aaron’s garments, the altar itself, the tables for bread, the lamps, the bread and wine, besides oxen, bullocks, goats, sheep, kids, lambs, pigeons, and turtledoves. And because the sons of Judah and Israel only represented the internal and external worship of the Lord’s church, and yet more than others made all worship consist in externals, they above all others may be called “Canaan” according to his signification here.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.