Bible

 

Sáng thế 8

Studie

   

1 Vả, Ðức Chúa Trời nhớ lại Nô-ê cùng các loài thú và súc vật ở trong tàu với người, bèn khiến một trận gió thổi ngang qua trên đất, thì nước dừng lại.

2 Các nguồn của vực lớn và các đập trên trời lấp ngăn lại; mưa trên trời không sa xuống nữa.

3 Nước giựt khỏi mặt đất, lần lần vừa hạ vừa giựt; trong một trăm năm mươi ngày nước mới bớt xuống.

4 Ðến tháng bảy, ngày mười bảy, chiếc tàu tấp trên núi A-ra-rát.

5 Nước cứ lần lần hạ cho đến tháng mười; ngày mồng một tháng đó, mấy đỉnh núi mới lộ ra.

6 Ðược bốn mươi ngày, Nô-ê mở cửa sổ mình đã làm trên tàu,

7 thả một con quạ ra; quạ liệng đi liệng lại cho đến khi nước giựt khô trên mặt đất.

8 Người cũng thả một con bò câu ra, đặng xem thử nước hạ bớt trên mặt đất chưa.

9 Nhưng bò câu chẳng tìm được nơi nào đáp chơn xuống, bèn bay trở về trong tàu cùng người, vì nước còn khắp cả trên mặt đất. Nô-ê giơ tay bắt lấy bò câu, đem vào tàu lại với mình.

10 Ðoạn, người đợi bảy ngày nữa, lại thả bò câu ra khỏi tàu;

11 đến chiều bò câu về cùng người, và nầy, trong mỏ tha một Ô-li-ve tươi; Nô-ê hiểu rằng nước đã giảm bớt trên mặt đất.

12 Người đợi bảy ngày nữa, thả bò câu ra; nhưng chuyến nầy bò câu chẳng trở về cùng người nữa.

13 Nhằm năm sáu trăm một của đời Nô-ê, ngày mồng một, tháng giêng, nước đã giựt bày mặt đất khô; Nô-ê bèn giở mui tàu mà nhìn; nầy, mặt đất đã se.

14 Ðến tháng hai, ngày hai mươi bảy, đất đã khô rồi.

15 Ðức Chúa Trời bèn phán cùng Nô-ê rằng:

16 Hãy ra khỏi tàu, ngươi, vợ các con và các dâu ngươi.

17 Hãy thả ra với ngươi mọi vật sống của các xác thịt đã ở cùng ngươi: nào chim, nào thú, nào côn trùng bò trên đất, hầu cho chúng nó sanh sản, và thêm nhiều trên mặt đất.

18 Vậy, Nô-ê cùng vợ người, các con trai và các dâu người ra khỏi tàu.

19 Các thú, rắn, chim cùng mọi vật hành động trên mặt đất tùy theo giống đều ra khỏi tàu.

20 Nô-ê lập một bàn thờ cho Ðức Giê-hô-va. Người bắt các súc vật thanh sạch, các loài chim thanh sạch, bày của lễ thiêu dâng lên bàn thờ.

21 Ðức Giê-hô-va hưởng lấy mùi thơm và nghĩ thầm rằng: Ta chẳng vì loài người mà rủa sả đất nữa, vì tâm tánh loài người vẫn xấu xa từ khi còn tuổi trẻ; ta cũng sẽ chẳng hành các vật sống như ta đã làm.

22 Hễ đất còn, thì mùa gieo giống cùng mùa gặt hái, lạnh và nóng, mùa hạ cùng mùa đông, ngàyđêm, chẳng bao giờ tuyệt được.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 927

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

927. I will not again curse the ground anymore on man’s account. That this signifies that man would not anymore so turn away, as did the man of the posterity of the Most Ancient Church, is evident from what has been said before about this posterity. That “to curse” signifies in the internal sense to turn oneself away, may be seen above n. 223, 245). How the case is with this and with what follows: that man would not anymore so turn away, as did the man of the Most Ancient Church, and that he would not again be able so to destroy himself, is evident from what has been already said about the posterity of the Most Ancient Church who perished, and about the new church which is called “Noah.”

[2] It has been shown that the man of the Most Ancient Church was so constituted that the will and understanding with him formed one mind, or that with him love was implanted in his will part, and thus at the same time faith, which filled the other or intellectual part of his mind. From this their posterity inherited the condition that the will and the understanding made a one; and therefore when the love of self and the consequent insane cupidities began to take possession of their will part (where previously there had been love to the Lord and charity toward the neighbor), not only did their will part or will become utterly perverted, but so also together with it did their intellectual part or understanding, and this was still more the case when the last posterity immersed their falsities in their cupidities, and so became “Nephilim” for thereby they became of such a nature that they could not be restored, because both parts of the mind (that is, the whole mind) had been ruined. But as this had been foreseen by the Lord, He had also provided for man’s upbuilding, in this way, that he might be reformed and regenerated in respect to the second or intellectual part of the mind, in which there might be implanted a new will which is conscience, and through which the Lord might work the good of love (that is, of charity), and the truth of faith. Thus of the Lord’s Divine mercy has man been restored. These are the things that are signified in this verse by, “I will not again curse the ground anymore on man’s account; because the imagination of man’s heart is evil from his youth; neither will I smite anymore everything living, as I have done.”

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.