Bible

 

Ezekiel 16

Studie

   

1 Lại có lời Ðức Giê-hô-va phán cùng ta như vầy:

2 Hỡi con người, hãy làm cho Giê-ru-sa-lem biết những sự gớm ghiếc của nó.

3 Ngươi khá nói rằng: Chúa Giê-hô-va phán cùng Giê-ru-sa-lem như vầy: Bởi cội rễ và sự sanh ra của mầy ở đất Ca-na-an; cha mầy là người A-mô-rít, mẹ là người Hê-tít.

4 Về sự mầy sanh ra, trong ngày mầy mới đẻ, rún mầy chưa cắt, chưa rửa mầy trong nước cho được thanh sạch, chưa xát bằng muối, chưa bọc bằng khăn.

5 Chẳng có mắt nào thương mầy, đặng làm một việc trong những việc đó cho mầy vì lòng thương xót mầy; song mầy đã bị quăng giữa đồng trống trong ngày mầy sanh ra, vì người ta gớm mầy.

6 Khi ta qua gần mầy, thấy mầy tắm trong máu mình, ta phán cùng mầy rằng: Dầu ở giữa máu mầy, hãy sống! Thật, ta phán cùng mầy rằng: Dầu ở giữa máu mầy, hãy sống!

7 Ta đã làm cho mầy thêm nhiều ra, như vật đồng ruộng mọc lên. Mầy đã nẩy nở, lớn lên, và trở nên đẹp đẽ lắm. Vú mầy dậy lên, tóc mầy dài ra, nhưng hãi còn ở lỗ và trần truồng.

8 Khi ta qua gần mầy, và nhìn mầy, nầy, tuṀ•i mầy nầy, mầy €‘ã đến tuổi yêu mến. Ta lấy áo ngoài ta trùm trên mầy, che sự trần truồng mầy. Phải, ta thề cùng mầy và kết giao ước với mầy, thì mầy trở nên của ta, Chúa Giê-hô-va phán vậy.

9 Ta rửa mầy trong nước, làm cho sạch máu vấy mình mầy, và xức dầu cho.

10 Ta mặc áo thêu cho mầy, cho mầy mang giày sắc lam, thắt lưng mầy bằng vải gai mịn, đắp cho mầy bằng hàng lụa.

11 Ta lấy đồ trang sức giồi cho mầy, xỏ vòng vào tay, mang kiềng vào cỡ,

12 tra khoen nơi mũi, đeo hoa vào tai, và đội mão đẹp trên đầu mầy.

13 Như vầy, mầy được trang sức bằng vàng bằng bạc; áo xống của mầy bằng vải gai mịn, bằng hàng lụa, bằng đồ thêu; mầy nuôi mình bằng bột mì lọc, bằng mật ong và bằng dầu. Mầy đã trở nên cực đẹp, và thạnh vượng đến nỗi được ngôi hoàng hậu.

14 Danh tiếng mầy lừng lẫy trong các nước bởi sắc đẹp mầy; vì sự đẹp là toàn vẹn bởi oai nghi của ta mà ta đã đặt trên mầy, Chúa Giê-hô-va phán vậy.

15 Nhưng mầy cậy sắc đẹp mình; cậy danh tiếng mình mà buông sự dâm dục, hành dâm cùng mọi kẻ trải qua, phó mình mầy cho nó.

16 Mầy dùng áo xống mình, trang sức nhiều mùi, và làm sự dâm loạn tại đó; đều ấy sẽ chẳng đến, cũng sẽ chẳng có bao giờ.

17 Mầy cũng đã lấy những đồ trang sức trọng thể, làm bằng vàngbạc mà ta đã ban cho mầy; mầy dùng làm hình người nam, rồi hành dâm với nó.

18 Mầy lấy áo xống thêu của minh mà đắp cho chúng nó, lấy dầu và hương của ta bày ra trước mặt chúng nó.

19 Bánh mà ta đã ban cho mầy, bột mì lọc, dầu, và mật ong mà ta cho mầy ăn, thì mầy đem mà bày ra hết trước mặt chúng nó, để làm mùi thơm tho. Thật, có sự ấy, Chúa Giê-hô-va phán vậy.

20 Mầy đã bắt những con trai con gái mà mầy đã sanh ra cho ta, đem dâng cho chúng nó đặng nuốt đi. Những sự dâm ô đó há phải là nhỏ mọn sao?

21 Mầy đã giết con cái ta, và đã đưa qua trên lửa mà nộp cho chúng nó.

22 Giữa mọi sự gớm ghiếc và sự tà dâm mầy, mầy không nhớ lúc còn thơ trẻ, khi mầy hãi còn ở lỗ, truồng trần hết cả, tắm trong máu mình.

23 Chúa Giê-hô-va phán: Khốn nạn, khốn nạn cho mầy! sau khi mầy làm mọi sự dự ấy,

24 lại xây vòng khung cho mình, dựng nơi cao cho mình trên mọi đường phố.

25 Nơi lối vào các đường phố, mầy xây nơi cao mình, và đã làm cho sự đẹp đẽ mầy nên gớm ghiếc, mầy đã nộp mình cho mọi người đi qua, và thêm nhiều sự tà dâm mầy.

26 Mầy đã hành dâm với những người Ê-díp-tô, là người lân cận mầy có thân thể mạnh mẽ, mầy đã thêm nhiều sự tà dâm đặng chọc giận ta.

27 Vậy, ta đã giang tay ta trên mầy; bớt phần đã chỉ định cho mầy, và phó mầy cho ý muốn của kẻ ghét mầy, tức các con gái Phi-li-tin, chúng nó đã mắc cỡ về sự hành dâm của mầy.

28 Mầy cũng đã hành dâm cùng những người A-si-ri, vì mầy không no chán. Sau khi đã phạm tội tà dâm với chúng nó, mầy còn chưa no chán.

29 Vả, mầy đã thêm nhiều sự dâm dục với đất Ca-na-an cho đến Canh-đê, thế mà mầy cũng chưa no chán!

30 Chúa Giê-hô-va phán: Ôi! lòng mầy luốt lát là dường nào, mầy phạm mọi việc đó, là việc của đờn bà tà dâm không biết xấu.

31 Khi mầy xây vòng khung mình nơi lối vào mỗi đường, dựng nơi cao trên mỗi đường phố, mầy không giống như đứa điếm đĩ, bởi mầy khinh tiền công;

32 mầy là đờn bà ngoại tình, tiếp người lạ thay vì chồng mình.

33 Hễ là đứa điếm đĩ thì được tiền công; nhưng mầy thì dâng lễ vật cho hết thảy tình nhơn mầy; mầy đã hối lộ cho chúng, để chúng đến tư bề mà hành dâm với mầy.

34 Mầy đã làm trái với đờn bà khác trong sự tà dâm mầy, vì người ta không tìm mầy; và mầy trả tiền công, còn người ta không cho mầy chi hết. Ấy là mầy trái với những kẻ khác!

35 Vậy nên, hỡi kẻ điếm đĩ, hãy nghe lời của Ðức Giê-hô-va.

36 Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Vì cớ mầy đã đổ ra sự ô uế, tỏ ra sự trần truồng bởi sự hành dâm với tình nhơn mầy; và vì cớ mọi thần tượng gớm ghiếc của mầy, cũng vì cớ máu con cái mầy đã dâng cho chúng nó,

37 cho nên, nầy, ta sẽ nhóm hết thảy tình nhơn mầy, tức những kẻ mầy ưa thích, mọi kẻ mầy yêu, mọi kẻ mầy ghét; ta sẽ nhóm chúng nó từ mọi bề đến nghịch cùng mầy; ta sẽ lột truồng mầy cho chúng nó, chúng nó sẽ thấy hết.

38 Ta sẽ đoán phạt mầy như đoán phạt đờn bà bội chồng và làm đổ máu; ta sẽ lấy máu của sự giận dữ và ghen tương mà đổ trên mầy.

39 Ta cũng sẽ phó mầy vào tay chúng nó: chúng nó sẽ phá vòng khung và đổ các nơi cao của mầy; lột áo xống mầy, để mầy ở lỗ và truồng trần.

40 Chúng nó sẽ khiến một lũ người lên nghịch cùng mầy, ném đá mầy và đâm mầy bằng gươm.

41 Chúng nó sẽ lấy lửa đốt nhà mầy, đoán xét mầy trước mắt nhiều đờn bà; ta sẽ làm cho mầy hết hành dâm và mầy cũng không cho tiền công nữa.

42 Vậy thì cơn giận ta sẽ dứt, sự ghen tương ta lìa khỏi mầy, và ta yên lặng, không giận nữa.

43 Vì mầy không nhớ lúc mình còn thơ bé, và đã nóng giận nghịch cùng ta trong mọi việc; cho nên, nầy, ta cũng sẽ làm cho đường lối mầy lại đổ trên đầu mầy, Chúa Giê-hô-va phán vậy; mầy sẽ không thêm sự hành dâm nầy vào mọi sự gớm ghiếc mầy nữa.

44 Phàm người hay dùng tục ngữ, sẽ lấy câu tục ngữ nầy mà nói về mầy: Mẹ thế nào, con gái thế ấy!

45 Mầy là con gái của mẹ mầy, mẹ mầy đã chán bỏ chồng con mình; mầy là em các chị mầy, các chị mầy đã chán bỏ chồng con mình; mẹ mầy là người Hê-tít, và cha mầy là người A-mô-rít.

46 Chị mầy là Sa-ma-ri cũng các con gái nó, ở bên tả mầy; em mầy là Sô-đôm cùng các con gái nó, ở bên hữu mầy.

47 Còn mầy không bước đi trong đường chúng nó, và không phạm những sự gớm ghiếc giống nhau; mầy cho điều đó là nhỏ mọn, nhưng mầy đã tự làm ra xấu hơn chúng nó trong mọi đường lối mầy nữa.

48 Chúa Giê-hô-va phán: Thật như ta hằng sống, Sô-đôm, em mầy, chính mình nó và con gái nó chưa từng làm sự mầy và con gái mầy đã làm.

49 Nầy, đây là sự gian ác của em gái mầy là Sô-đôm và các con gái nó: ở kiêu ngạo, ăn bánh no nê, và ở nể cách sung sướng; nó lại không bổ sức cho tay kẻ nghèo nàn và thiếu thốn.

50 Chúng nó đã trở nên cao ngạo, phạm những sự gớm ghiếc trước mặt ta; nên ta đã trừ chúng nó đi, vừa khi ta thấy mọi điều đó.

51 Sa-ma-ri chưa phạm đến phân nửa tội mà mầy đã phạm; mầy đã thêm nhiều sự gớm ghiếc hơn nó, và bởi những sự gớm ghiếc mầy đã phạm, thì chị em mầy con được kể là công bình.

52 Mầy xét đoán chị em mầy, ấy là mầy chuốc lấy sự xấu hổ mình. Vì cớ tội lỗi mầy còn là đáng gớm hơn chúng nó, thì chúng nó là công bình hơn mầy. Vậy, mầy cũng hãy mang nhơ chịu hổ, vì mầy đã làm cho chị em mầy được kể là công bình!

53 Ta sẽ đem những phu tù của Sô-đôm và các con gái nó trở về, đem những phu tù của Sa-ma-ri và các con gái nó trở về, cũng đem các phu tù của mầy ở giữa chúng nó trở về nữa;

54 để mầy mang nhuốc mình, và chịu hổ về mọi điều mầy đã làm, vì đã làm cho chúng nó được yên ủi.

55 Chị em mầy, Sô-đôm và con gái nó, sẽ trở lại như khi xưa. Sa-ma-ri cùng con gái nó cũng trở lại như khi xưa. Mầy cùng con gái mầy cũng sẽ trở lại như khi xưa.

56 Trong ngày mầy kiêu ngạo, miệng mầy chẳng nhắc đến tên Sô-đôm, em mầy;

57 lúc đó sự dự của mầy chưa lộ ra, mầy còn chưa bị những lời nhiếc móc của con gái Sy-ri và hết thảy các xứ lân cận, của các con gái Phi-li-tin nó khinh dể mầy tư bề.

58 Mầy đã mang lấy sự hành dâm và sự gớm ghiếc của mầy, Ðức Giê-hô-va phán vậy.

59 Vì Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Mầy đã khinh dể lời thề mà dứt bỏ giao ước ta, ta sẽ đối đãi mầy như mầy đã làm.

60 Dầu vậy, ta sẽ nhớ lại giao ước ta đã lập với mầy đương ngày mầy thơ bé, ta vì mầy sẽ lập một giao ước đời đời.

61 Khi mầy sẽ nhận lấy những chị em mầy, mầy sẽ nhớ lại đường lối mình mà hổ thẹn; bấy giờ ta sẽ trao chúng nó cho mầy làm con gái, nhưng không cứ theo giao ước mầy.

62 Ta sẽ lập giao ước ta với mầy, mầy sẽ biết ta là Ðức Giê-hô-va;

63 hầu cho mầy được nhớ lại và hổ ngươi; vì chớ sự xấu hổ mầy, mầy chẳng còn mở miệng nữa, khi ta đã tha thứ mọi điều mầy đã làm, Chúa Giê-hô-va phán vậy.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 9995

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

9995. 'Of fine wheat flour you shall make them' means truth which springs from Divine Good, of which those [celestial kinds of good] consist. This is clear from the meaning of 'fine flour' as truth, dealt with below; from the meaning of 'wheat' as the good of love, dealt with in 3941, and so in the highest sense as Divine Good; and from the meaning of 'making them' as the requirement that those kinds of celestial good, meant by unleavened bread, cakes, and wafers, must consist of that truth. The situation in all this is that all the truths and forms of good that exist in heaven have their origin in Divine Truth emanating from the Lord's Divine Good. This Divine Truth as received by angels in the celestial kingdom is called celestial good, but as received in the spiritual kingdom by angels there it is called spiritual good; for no matter how often Divine Truth emanating from the Lord's Divine Good is called Truth it is still good. The reason for referring to it as Truth is that it appears in heaven, before angels' outward sight there, as light; for the light there is Divine Truth, but the heat within that light, which is the good of love, causes it to be good. The situation is similar with people in this world. When the truth of faith emanates from the good of charity, as happens when a person has been regenerated, truth appears as good, which is also as a consequence called spiritual good since the inner being of truth is good, and truth is the outward form of good.

[2] From all this it may become clear why a person finds it so hard to distinguish between thinking and willing, for when he wills something he says that he thinks it, and often when he thinks something that he wills it. Yet they are as distinct and separate as truth and good are; for the inner being of thought is the will and the outward form of the will is thought, just as the inner being of truth is good and the outward form of good is truth, as stated immediately above. Since a person finds it so hard to distinguish one from the other he does not know what the inner being of his life is, or that good constitutes it, not truth except insofar as it springs from good. Good belongs to the will, and the will consists in what a person loves, so that truth does not become the being of a person's life until he loves it; and when the person loves it he does it. Truth however belongs to the understanding, whose function is thinking; and when he thinks it he is able to speak about it. Also it is possible to understand the truth and think it without willing or doing it; but then it does not become the person's own, part of his life, because it does not have within itself the inner being of his life. Knowing nothing about any of this a person consequently ascribes salvation wholly to faith and scarcely at all to charity, when in fact faith receives its inner being of life from charity, even as truth receives it from good.

[3] Furthermore all good with a person is given form by truth, for good flows in from the Lord by an inward path, while truth enters by an outward path. They then marry in the internal man, though in one way in the case of a spiritual person or angel and in another in the case of a celestial person or angel. With a spiritual person or angel the marriage takes place in the understanding part of the mind, but in a celestial person or angel in the will part. The outward path by which truth enters lies through hearing and sight into the understanding, but the inward path by which good flows in from the Lord lies through what is inmost in the person into the will. On this subject see what has been shown in the places referred to in 9596. From all this it is evident that the celestial kinds of good meant by unleavened bread, cakes, and wafers, come into being through Divine Truth emanating from the Lord's Divine Good, and that this is what should be understood by 'of fine wheat flour you shall make them'. This goes to explain why minchahs, though varying in how they were made, all consisted of fine flour mixed with oil, see Leviticus 2:1-16; 6:20-23; Numbers 7:13ff; 15:2-15; 28:11-15.

[4] The fact that 'fine flour', and also 'flour', mean truth that springs from good is clear from the following places: In Ezekiel,

You ate fine flour, honey, and oil; therefore you became extremely beautiful. Ezekiel 16:13.

These things are said of Jerusalem, by which the Ancient Church is meant in that chapter in Ezekiel. 'Fine flour' means that Church's truth which springs from good, 'honey' its delight, 'oil' the good of love, and 'eating' making it one's own. The words 'you became beautiful' are consequently used, for spiritual beauty comes as a result of truths and forms of good.

[5] In Hosea,

He does not have any standing grain; the ears will yield no flour. [If] by chance they do yield it, aliens will swallow it up. Hosea 8:7.

'Standing grain' means the truth of faith springing from good, in the process of being conceived, 9146, 'the ears will yield no flour' sterility because there is no truth springing from good, and 'aliens' who 'will swallow it up' falsities arising from evil that will consume it.

[6] In 1 Kings 17:12-15 the Sidonian woman in Zarephath told Elijah that she had nothing to make a cake with except a handful of flour in a jar and a tiny amount of oil in a flask. So Elijah told her that she should make a cake for him first, and that 'the jar of flour will not be used up, nor will the flask of oil fail', which was indeed what happened. Here 'flour' means the Church's truth, and 'oil' its good; for the woman in Sidon represents a Church that is in possession of cognitions or knowledge of truth and good, while Elijah the Prophet represents the Lord in respect of the Word. From this it is evident what this miracle has to do with, for all the miracles described in the Word have to do with things such as belong to the Church, 7337, 8364, 9086. From this it is evident what is meant by 'the jar of flour will not be used up, nor will the flask of oil fail' if from the little she had she made a cake for Elijah first and for her son after that. For the meaning of 'the woman' as the Church, see 252, 253; for that of 'Sidon' as cognitions of truth and good, 1201; and for that of 'Elijah' as the Lord in respect of the Word, 2762, 5247 (end).

[7] In Isaiah,

O daughter of Babel, take a mill, and grind flour. Isaiah 47:1-2.

'Daughter of Babel' stands for those within the Church who are outwardly holy but inwardly unholy. 'Grinding flour' stands for choosing matters from the literal sense of the Word such as serve to strengthen the evils of self-love and love of the world. For any such evil is unholy, 'grinding' describes choosing, and also explaining in support of those kinds of love, while 'flour' means truth that serves, see 4335.

[8] From all this it is evident what 'grinding' means and therefore what something 'ground up' means, as in Jeremiah,

Princes have been hung up by their hands, the faces of the old men have not been honoured; the young men have been led away to grind at the mill. Lamentations 5:12-13.

In Moses,

Moses took the calf which they had made, and burned it in the fire, and ground it up till it became fine powder 1 . Then he sprinkled it over the face of the water and made the children of Israel drink it. Exodus 32:20; Deuteronomy 9:21.

And in Matthew,

At that time two will be in the field, one will be taken, the other left behind. Two women grinding; one will be taken, the other will be left behind. Matthew 24:40-41.

From these places it is evident what 'grinding' means, namely this: In a good sense it means choosing truths from the Word and explaining them in such a way that they are made to serve what is good, and in a bad sense in such a way that they are made to serve what is bad, see 7780. And from this it is also clear what something 'ground up' means, consequently what 'flour' and 'fine flour' mean.

Poznámky pod čarou:

1. literally, became the minutest

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.