Bible

 

Cuộc di cư 32

Studie

   

1 Dân sự thấy Môi-se ở trên núi chậm xuống, bèn nhóm lại chung quanh A-rôn mà nói rằng: Nào! hãy làm các thần để đi trước chúng tôi đi, vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết điều chi đã xảy đến cho người rồi.

2 A-rôn đáp rằng: Hãy một những vòng vàng đeo nơi tai vợ, con traicon gái các ngươi đi, rồi đem lại cho ta.

3 Hết thảy đều lột vòng vàng nơi tai mình mà đem lại cho A-rôn;

4 người nhận lấy nơi tay họ, và dùng đục làm thành một con đúc. Dân chúng nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! nầy là các thần của ngươi đã đem ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

5 A-rôn thấy vậy, bèn lập một bàn thờ trước mặt tượng bò đó; đoạn, người la lên rằng: Sáng mai sẽ có lễ tôn trọng Ðức Giê-hô-va!

6 Sáng mai dân chúng bèn thức dậy sớm, dâng các của lễ thiêu và lễ thù ân; ngồiăn uống, đoạn đứng dậy mà vui chơi.

7 Ðức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy xuống đi, vì dân mà ngươi đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô đã bại hoại rồi,

8 vội bỏ đạo ta truyền dạy, đúc một con tơ, mọp trước tượng đó và dâng của lễ cho nó mà nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! đây là các thần đã dẫn ngươi lên khỏi xứ Ê-díp-tô!

9 Ðức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng: Ta đã xem thấy dân nầy, kìa là một dân cứng cổ.

10 Vả, bây giờ hãy để mặc ta làm, hầu cho cơn thạnh nộ ta nổi lên cùng chúng nó, diệt chúng nó đi; nhưng ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn.

11 Môi-se bèn nài xin Giê-hô-va Ðức Chúa Trời người rằng: Lạy Ðức Giê-hô-va, sao nổi thạnh nộ cùng dân Ngài? là dân mà Ngài đã dùng quyền lớn lao mạnh mẽ đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

12 Sao để cho người Ê-díp-tô nói rằng: Ngài đưa chúng nó ra khỏi xứ đặng làm hại cho, giết đi tại trong núi, cùng diệt chúng nó khỏi mặt đất? Cầu xin Chúa hãy nguôi cơn giận và bỏ qua điều tai họa mà Ngài muốn giáng cho dân Ngài.

13 Xin Chúa hãy nhớ lại Áp-ra-ham, Y-sác, Y-sơ-ra-ên, là các tôi tớ Ngài, mà Ngài có chỉ mình thề cùng họ rằng: Ta sẽ thêm dòng dõi các ngươi lên nhiều như sao trên trời, ta sẽ ban cho dòng dõi đó cả xứ mà ta chỉ phán, và họ sẽ được xứ ấy làm cơ nghiệp đời đời.

14 Ðức Giê-hô-va bèn bỏ qua điều tai họa mà Ngài nói rằng sẽ giáng cho dân mình.

15 Ðoạn, Môi-se ở trên núi trở xuống, tay cầm hai bảng chứng; hai bảng chứng có viết hai bên, mặt nầy và mặt kia.

16 Hai bảng đó là việc của Ðức Chúa Trời làm ra; chữ cũng là chữ của Ðức Chúa Trời khắc trên bảng.

17 Vả, Giô-suê nghe dân chúng la lên, bèn nói cùng Môi-se rằng: Trong trại quân có tiếng chiến đấu.

18 Môi-se đáp rằng: Chẳng phải tiếng kêu về thắng trận, cũng chẳng phải tiếng kêu về thua trận; nhưng ta nghe tiếng kẻ hát.

19 Khi đến gần trại quân, Môi-se thấy con và sự nhảy múa, bèn nổi giận, liệng hai bảng chứng khỏi tay mịnh, bể ra nơi chân núi;

20 đoạn lấy con của chúng đã đúc đem đốt trong lửa, rồi nghiền cho đến thành ra bụi, rải trên mặt nước, và cho dân Y-sơ-ra-ên uống.

21 Môi-se bèn nói cùng A-rôn rằng: Dân nầy làm chi anh, mà anh xui cho chúng phạm tội nặng dường ấy?

22 A-rôn đáp rằng: Xin chúa tôi đừng nổi giận, chúa biết rằng dân nầy chuyên làm điều ác!

23 Họ có nói cùng tôi rằng: Hãy làm các thần đi trước chúng tôi; vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết có điều chi xảy đến cho người rồi.

24 Tôi bèn nói cùng chúng rằng: Ai có vàng hãy lột ra! Họ bèn đưa cho tôi, tôi bỏ vào lửa, và bởi đó thành ra con nầy.

25 Vả, Môi-se thấy dân sự buông lung, vì A-rôn để họ buông lung, đến đỗi bị sỉ nhục trong vòng các thù nghịch,

26 thì người đứng nơi cửa trại quân mà nói rằng: Ai thuộc về Ðức Giê-hô-va, hãy đến cùng ta đây! Hết thảy người Lê-vi đều nhóm lại gần bên người.

27 Người truyền cho họ rằng: Giê-hô-va, là Ðức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, có phán như vầy: Mỗi người trong các ngươi hãy đeo gươm bên mình, đi qua đi lại trong trại quân, từ cửa nầy đến cửa kia, và mỗi người hãy giết anh em, bạn hữu, và kẻ lân cận mình.

28 Dân Lê-vi bèn làm y như lời Môi-se; trong ngày đó có chừng ba ngàn người bị chết.

29 Vả, Môi-se đã truyền rằng: Ngày nay mỗi người trong vòng các ngươi hãy dâng tay mình cho Ðức Giê-hô-va, chẳng sá chi đến con trai hay là anh em mình, hầu cho các ngươi được ơn phước vậy.

30 Ngày mai, Môi-se nói cùng dân sự rằng: Các ngươi đã phạm một tội rất trọng; song bây giờ ta lên đến Ðức Giê-hô-va, có lẽ ta sẽ được chuộc tội các ngươi chăng.

31 Vậy, Môi-se trở lên đến Ðức Giê-hô-va mà thưa rằng: Ôi! dân sự nầy có phạm một tội trọng, làm cho mình các thần bằng vàng;

32 nhưng bây giờ xin Chúa tha tội cho họ! Bằng không, hãy xóa tên tôi khỏi sách Ngài đã chép đi.

33 Ðức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Kẻ nào phạm tội cùng ta, ta sẽ xóa nó khỏi sách ta.

34 Bây giờ, hãy đi, dẫn dân sự đến nơi ta đã chỉ phán. Nầy thiên sứ ta sẽ đi trước ngươi; nhưng ngày nào ta hình phạt thì sẽ phạt tội chúng nó.

35 Ðức Giê-hô-va hành phạt dân sự là vậy, vì dân sự là gốc phạm về tượng vàng mà A-rôn đã làm ra.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Apocalypse Revealed # 490

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 962  
  

490. "And I will give power to my two witnesses." (11:3) This symbolizes those people who confess and acknowledge from the heart that the Lord is God of heaven and earth, whose humanity is Divine, and who are conjoined with Him by a life in accordance with the Ten Commandments.

These are the people meant here by the two witnesses because these two characteristics are the two essential elements of the New Church.

Regarding the first essential, that the Lord is God of heaven and earth, whose humanity is Divine - that this is a testimony, and therefore that those people are witnesses who confess and acknowledge this from the heart, may be seen in nos. 6 and 846, and still further from the following:

I am your fellow servant... of your brethren who have the testimony of Jesus... For the testimony of Jesus is the spirit of prophecy. (Revelation 19:10)

(Michael's angels) overcame (the dragon) by the blood of the Lamb and by the Word of His testimony... And the dragon... went away to make war with the rest of her offspring, who keep the commandments of God and have the testimony of Jesus Christ. (Revelation 12:11, 17)

...the souls of those who had been beheaded because of the testimony of Jesus and because of the word of God... (Revelation 20:4)

These are people who have acknowledged the Lord.

The testimony is called the testimony of Jesus because the Lord attests to it on the authority of His Word, thus on the authority of Himself. Therefore He is called the faithful and true witness (Revelation 1:5; 3:14); and He says,

...I testify of Myself, (and) My testimony is true, for I know where I came from and where I am going. (John 8:14)

Also,

When the Counselor comes..., the spirit of truth..., it will testify of Me. (John 15:26)

The Counselor, the spirit of truth, which is also the Holy Spirit, is an emanating Divinity, and this is the Lord Himself, as may be seen in The Doctrine of the New Jerusalem Regarding the Lord, nos. 46-54.

Now because the Lord Himself is the witness, therefore witnesses also mean people who bear the same testimony on behalf of the Lord, as in John:

(Jesus said,) "You have sent to John, and he was a witness to the truth. Yet I do not receive testimony from man... (John 5:33-34)

(John) came as testimony, to testify concerning the light... He was not that light, but was sent to testify concerning the light. (The Word that was with God, and was God,) was the true light... (John 1:1-2ff.; see also 1:14, 1:34)

[2] Regarding the second essential of the New Church, namely conjunction with the Lord by a life in accordance with the Ten Commandments - that this is a testimony is apparent from the fact that the Ten Commandments are called a testimony, as in the following:

You shall put into the ark the Testimony which I will give you. (Exodus 25:16)

...the Testimony...(Moses) put into the ark... (Exodus 40:20)

...the mercy seat that is upon the Testimony... (Leviticus 16:13)

(Leave the rods of the tribes) before the Testimony... (Numbers 17:4)

And so, too, elsewhere, as in Exodus 25:22; 31:7, 18; 32:15, Psalms 78:5; 132:12.

[3] We will say something here regarding conjunction with the Lord by a life in accordance with the Ten Commandments:

There are two tables on which these commandments were written, one for the Lord and one for mankind. The contents of the first table declare that several gods are not to be worshiped, but only one. The contents of the second table declare that evils are not to be done. When one God is worshiped and people do not do evils, conjunction takes place. For in the measure that a person desists from evils, that is, in the measure that he repents, he is in the same measure accepted by God and does good from God.

But who, now, is the one God? A trinal or triune God is not one God when the trine or trinity exists in three persons. But a God who has a trine or trinity in one person is one God, and that God is the Lord. Weave your ideas as you may, you still will not extricate from the tangle the existence of one God unless He is also one in person.

The fact of this is something the whole Word teaches, both the Old Prophetic Word and the New Apostolic Word, as may be clearly seen from The Doctrine of the New Jerusalem Regarding the Lord.

  
/ 962  
  

Many thanks to the General Church of the New Jerusalem, and to Rev. N.B. Rogers, translator, for the permission to use this translation.