Bible

 

Cuộc di cư 22

Studie

   

1 Ví ai bắt trộm bò hay chiên, rồi giết hoặc bán đi, thì phải thường năm con bò cho một con, và bốn con chiên cho một con.

2 Nếu kẻ trộm đang cạy cửa mà bị bắt và đánh chết đi, thì kẻ đánh chết chẳng phải tội sát nhân.

3 Song nếu đánh chết trong khi mặt trời đã mọc rồi, thì bị tội sát nhân. Kẻ trộm phải bồi thường; bằng chẳng có chi, thì sẽ bị bán vì tội trộm cắp mình.

4 Nếu vật mà kẻ trộm đã lấy, hoặc bò, lừa hay chiên, hãy còn thấy sống trong tay, thì kẻ trộm phải bồi thường gấp hai.

5 Ngộ ai làm hư hại trong ruộng hay là vườn nho, thả súc vật mình vào ăn trong ruộng người khác, thì ai đó phải lấy hoa lợi tốt nhất của ruộng hay là vườn nho mình mà thường bồi.

6 Nếu lửa nổi đốt bụi gai và cháy lan qua lúa đã bó, mùa màng, hay là đồng ruộng, thì kẻ nổi lửa đó phải bồi thường trọn mọi vật đã bị cháy.

7 Khi ai giao tiền bạc bay đồ vật cho kẻ lân cận mình giữ, rủi bị trộm cắp tại nhà kẻ lân cận đó, nếu tên trộm đã bị bắt được, thì nó phải thường gấp hai.

8 Nếu kẻ trộm không bị bắt được, thì chủ nhà cho gởi phải dẫn đến trước mặt Ðức Chúa Trời, đặng thề rằng mình chẳng hề đặt tay vào tài vật của kẻ lân cận mình.

9 Trong mọi việc gian lận nào, hoặc về một con bò, một con lừa, một con chiên, áo xống hay là một vật chi bị mất, mà có người nói rằng: "quả thật là đồ đó", thì phải đem duyên cớ hai đàng đến trước mặt Ðức Chúa Trời; kẻ nào bị Ngài xử phạt phải thường bồi cho kẻ lân cận mình gấp hai.

10 Nhược bằng người nào giao lừa, bò, chiên, hoặc súc vật nào khác cho kẻ lân cận mình giữ và bị chết, gãy một giò hay là bị đuổi đi, không ai thấy,

11 thì hai đàng phải lấy danh Ðức Giê-hô-va mà thề, hầu cho biết rằng người giữ súc vật có đặt tay trên tài vật của kẻ lân cận mình chăng. Người chủ con vật phải nhận lời thề, và người kia chẳng bồi thường.

12 Còn nếu con vật bị bắt trộm, thì người lãnh giữ phải thường bồi cho chủ nó.

13 Nếu con bật bị thú rừng chết, người lãnh giữ phải đem nó ra làm chứng, sẽ không phải bồi thường vật bị đó.

14 Vì ai mượn người lân cận mình một con vật mà nó gãy một giò, hoặc bị chết, không có mặt chủ, thì ai đó phải bồi thường.

15 Nếu chủ có mặt tại đó, thì không phải bồi thường. Nếu con vật đã cho mướn, thì giá muớn thế cho tiền bồi thường.

16 Nếu kẻ nào hòa dụ và nằm với một người gái đồng trinh chưa hứa giá, thì kẻ đó phải nộp tiền sính và cưới nàng làm vợ.

17 Nhược bằng cha nàng quyết từ chối không gả, thì kẻ đó phải nộp tiền bằng số tiền sính của người gái đồng trinh.

18 Ngươi chớ để các đồng cốt sống.

19 Kẻ nào nằm cùng một con vật sẽ bị xử tử.

20 Kẻ nào tế các thần khác hơn một mình Ðức Giê-hô-va sẽ bị diệt.

21 Ngươi chớ nên bạc đãi khách ngoại bang, và cũng chẳng nên hà hiếp họ, vì các ngươi đã làm khách kiều ngụ tại xứ Ê-díp-tô.

22 Các ngươi chớ ức hiếp một người góa bụa hay là một kẻ mồ côi nào.

23 Nếu ức hiếp họ, và họ kêu van ta, chắc ta sẽ nghe tiếng kêu của họ;

24 cơn nóng giận ta phừng lên, sẽ lấy gươm giết các ngươi, thì vợ các ngươi sẽ trở nên góa bụa, và con các ngươi sẽ mồ côi.

25 Trong dân ta có kẻ nghèo nàn ở cùng ngươi, nếu ngươi cho người mượn tiền, chớ xử với họ như người cho vay, và cũng chẳng nên bắt họ chịu lời.

26 Nếu ngươi cầm áo xống của kẻ lân cận mình làm của tin, thì phải trả cho họ trước khi mặt trời lặn;

27 vì là đồ chỉ có che thân, là áo xống che đậy da mình; người lấy chi mà ngủ? Nếu người đến kêu van ta, tất ta sẽ nghe lời người, vì ta là Ðấng hay thương xót.

28 Ngươi chớ nên nói lộng ngôn cùng Ðức Chúa Trời, và cũng đừng rủa sả vua chúa của dân sự ngươi.

29 Ngươi chớ trễ nải mà dâng cho ta những hoa quả đầu mùa của ngươi chứa trong vựa và rượu ép chảy nơi bàn ép. Ngươi cũng phải dâng cho ta con trai đầu lòng ngươi.

30 Về phần chiên và bò ngươi cũng hãy làm như vậy; trong bảy ngày đầu, con đầu lòng ở cùng mẹ nó, qua ngày thứ tám ngươi hãy dâng nó cho ta.

31 Các ngươi sẽ làm người thánh của ta, chớ nên ăn thịt chi bị thú rừng ở ngoài đồng; hãy liệng cho chó ăn.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 4433

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

4433. And he took her, and lay with her, and forced her. That this signifies that in no other way could this truth be conjoined with the affection of the truth signified by the sons of Jacob her brothers, is evident from the signification of “taking her, lying with her, and forcing her,” as being to be conjoined, but not in a lawful way, as is done by betrothal. That by these words is signified that in no other way could it be conjoined, cannot be seen unless it is known how the case is. The interior truth from the ancients which is signified by “Shechem the son of Hamor the Hivite” is that truth which had been the internal of the church among the ancients, thus which was the internal in their statutes, judgments, and laws: in a word, in their rituals and the like. These truths were their doctrinal things according to which they lived, and indeed doctrinal things of charity; for in the ancient time those who were of the genuine church had no other doctrinal things. Relatively to doctrine the same may be called interior truths of faith, but goods relatively to life. If any church were to be instituted with the nation sprung from Jacob, it was necessary that they should be initiated into these truths and goods; for unless there are internal things within external ones, that is, unless men think of internal things when they are in external ones, and unless they are at the same time affected by the internal things, or at least unless they are affected by external things for the sake of internal things, there is not anything of the church. For internal things make the church, because in these is the Lord; for in these are the spiritual and celestial things which are from Him.

[2] But the nation sprung from Jacob, that is, the Israelitish and Jewish nation, could not be initiated into these internal things in the lawful way which is effected by betrothal, for the reason that their external worship did not correspond. For from their fathers, Abraham, Isaac, and Jacob, they received the worship instituted by Eber, which was different in its externals from the worship of the Ancient Church, as may be seen above (n. 1238, 1241, 1343, 2180). And because their worship was different, the interior truths that existed among the ancients could not be conjoined with it in the lawful manner, by betrothal, but in the way here described. From this it may be understood what is meant by saying that “in no other way could this truth be conjoined with the affection of the truth signified by the sons of Jacob, Dinah’s brothers.”

[3] But although the conjunction could be effected in this manner, according to a law also known to the ancients (see Exodus 22:15; Deuteronomy 22:28-29), still that nation was of such a character that they would by no means suffer any conjunction of the interior truth that was from the ancients with the externals of worship that existed among the descendants of Jacob (see n. 4281, 4290, 4293, 4307, 4314, 4316, 4317). For this reason there could not be any church instituted with that nation, but instead of it only the representative of a church (see n. 4281, 4288, 4307). That this nation was of such a character that not only was it impossible for them to receive interior truths, but that they also completely extinguished them in themselves, is here represented by the sons of Jacob answering Shechem and Hamor in fraud (verse 13); and then by Simeon and Leviticus smiting the city with the edge of the sword, and killing Shechem and Hamor (verses 25-26); and by the rest of the sons coming upon those who were pierced, and pillaging the city, and carrying away the flocks, the herds, and whatever was in the city, in the field, and in the house (verses 27-29). From this it is evident what is signified by the prophecy of Jacob, then Israel:

Simeon and Leviticus are brethren, instruments of violence are their swords; let not my soul come into their secret, let not my glory be united in their congregation; because in their anger they slew a man, and in their pleasure they unstrung an ox; cursed be their anger because it was vehement, and their fury because it was grievous; I will divide them in Jacob, and scatter them in Israel (Genesis 49:5-7).

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.