Bible

 

Cuộc di cư 21

Studie

   

1 Ðây là luật lệ ngươi phải truyền cho dân sự:

2 Nếu ngươi mua một người đầy tớ Hê-bơ-rơ, nó sẽ hầu việc cho sáu năm; nhưng qua năm thứ bảy nó sẽ được thả ra, không phải thối tiền.

3 Nếu nó vào ở một mình, thì sẽ ra một mình; nếu có vợ, thì sẽ ra với vợ.

4 Nếu người chủ cưới vợ cho, và nếu vợ sanh được con trai hay gái, thì nó sẽ ra một mình, vợ và con thuộc về chủ.

5 Nếu kẻ tôi mọi nói rằng: Tôi thương chủ, vợ và con tôi, không muốn ra được tự do,

6 thì người chủ sẽ dẫn nó đến trước mặt Ðức Chúa Trời, biểu lại gần cửa hay là cột, rồi lấy mũi dùi xỏ tai; nó sẽ hầu việc người chủ đó trọn đời.

7 Nếu ai bán con gái mình làm con đòi, con gái đó không được ra như các đầy tớ kia.

8 Nếu chủ trước đã ưng lấy con đòi làm hầu, rồi sau lại chẳng muốn, thì chủ phải biểu chuộc nàng lại, chớ không có phép gạt, rồi đem bán nàng cho kẻ ngoại bang.

9 Nhưng nếu chủ định để cho con trai mình, thì phải xử với nàng theo phép như con gái mình vậy.

10 Nếu chủ có lấy người khác, thì đối với người thứ nhất chẳng được phép giảm đồ ăn, đồ mặc, và tình nghĩa vợ chồng chút nào.

11 Nếu người chủ không làm theo ba điều nầy, nàng được phép ra không, chẳng phải thối tiền lại.

12 Kẻ nào đánh chết một người, sẽ bị xử tử.

13 Nhược bằng kẻ đó chẳng phải mưu giết, nhưng vì Ðức Chúa Trời đã phú người bị giết vào tay kẻ đó, thì ta sẽ lập cho ngươi một chỗ đặng kẻ giết người ẩn thân.

14 Còn nhược bằng kẻ nào dấy lên cùng người lân cận mà lập mưu giết người, thì dẫu rằng nó núp nơi bàn thờ ta, ngươi cũng bắt mà giết đi.

15 Kẻ nào đánh cha hay mẹ mình, sẽ bị xử tử.

16 Kẻ nào bắt người và bán, hoặc giữ lại trong tay mình, sẽ bị xử tử.

17 Kẻ nào mắng cha hay mẹ mình, sẽ bị xử tử.

18 Khi hai người đánh lộn nhau, người nầy đánh người kia bằng đá hay là đấm cú, không đến đỗi phải chết, nhưng phải nằm liệt giường,

19 nếu đứng dậy chống gậy đi ra ngoài được, người đánh đó sẽ được tha tội. Nhưng chỉ phải đền tiền thiệt hại trong mấy ngày nghỉ và nuôi cho đến khi lành mạnh.

20 Khi người chủ lấy gậy đánh đầy tớ trai hay gái mình và chết liền theo tay, thì chắc phải bị phạt.

21 Song nếu đầy tớ trai hay gái còn sống một hai ngày, người chủ khỏi tội, vì nó vốn là tài sản của chủ.

22 Nếu người ta đánh nhau, đụng nhằm một người đàn bà có thai, làm cho phải sảo, nhưng chẳng bị sự hại chi khác, thì kẻ đánh nhằm đó phải bồi thường theo lời chồng người sẽ định, và trả tiền trước mặt quan án.

23 Còn nếu có sự hại chi, thì ngươi sẽ lấy mạng thường mạng,

24 lấy mắt thường mắt, lấy răng thường răng, lấy tay thường tay, lấy chân thường chân,

25 lấy phỏng thường phỏng, lấy bầm thường bầm, lấy thương thường thương.

26 Nếu ai đánh nhằm con mắt đầy tớ trai hay gái mình, làm cho mất đi, thì hãy tha nó ra tự do, vì cớ mất con mắt.

27 Nếu ai làm rụng một răng của đầy tớ trai hay gái mình, thì hãy tha nó ra tự do, vì cớ mất một răng.

28 Ví có một con bò báng nhằm một người đàn ông hay đàn bà phải chết đi, con bò sẽ bị ném đá chết, người ta không nên ăn thịt nó; còn người chủ bò sẽ được vô tội.

29 Nhưng ngộ từ trước con bò có tật hay báng và chủ đã bị mắng vốn mà không cầm giữ, nếu bò nầy còn giết một người đàn ông hay đàn bà, thì nó sẽ bị ném đá, và chủ sẽ bị xử tử nữa.

30 Nhược bằng người ta định giá cho chủ bò chuộc mạng, chủ phải chuộc mạng mình y như giá đã định.

31 Nếu bò báng nhằm một đứa con trai hay là con gái, người ta cũng sẽ chiếu theo luật nầy.

32 Con bò báng nhằm một đứa đầy tớ trai hay gái, chủ bò phải trả ba chục siếc lơ bạc cho chủ nó; rồi bò sẽ bị ném đá chết.

33 Nếu ai mở miệng hầm hay là đào hầm mà chẳng đậy lại, và nếu có bò hay là lừa té xuống đó,

34 chủ hầm sẽ bồi thường giá tiền cho chủ của súc vật, nhưng súc vật bị giết đó sẽ về phần mình.

35 Bằng bò của ai báng nhằm bò của kẻ lân cận mình phải chết đi, hai người hãy bán bò sống đó, chia tiền và chia luôn con bò chết nữa.

36 Nếu người chủ đã tỏ tường trước rằng bò mình có tật hay báng, mà không lo cầm giữ, chủ phải lấy bò thường bò, nhưng bò chết sẽ về phần người.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 9026

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

9026. And he dieth not. That this signifies “and it is not extinguished” is evident from the signification of “dying,” as being to cease to be such as before (see n. 494, 6587, 6593), consequently to be extinguished, here not to be extinguished. As the internal sense here treats of the agreement of the truths of faith with the truths of the literal sense of the Word, and as the truths of the literal sense of the Word cannot be extinguished, because they are truths in the ultimate of order, therefore the smiting of a man from which he dies is not here treated of, but only the smiting of a man from which he does not die; for the truths of the literal sense of the Word can indeed be invalidated, but cannot be extinguished. Moreover after they have been invalidated, they can be set aside, but again by an unfolding of their meaning they can be restored. These things are signified by what was decreed about a man smitten by his companion, but rising again and walking upon his staff.

[2] He who investigates the interior things of the Word can see that for some secret reason which does not fall under the understanding unless this is enlightened by the light of heaven, it was decreed by the Lord that the smiter should be guiltless, if the person smitten rose again from his bed and walked abroad upon his staff; and especially that it was decreed by the Lord that he who smiteth his servant, and the servant die not for a day or two, should not be punished, because he is his silver; when yet this is the taking away of a man’s life, for the servant is a man, although a servant. But the secret reason why it was so decreed by the Lord does not appear except by means of the internal sense, in which the subject treated of is the truths of the church derived from the Word, the case with which is similar, when by “a man disputing and smiting his neighbor,” and also by “a man smiting his manservant and his maidservant,” are meant such things as in the spiritual sense correspond, and which are now unfolded. With the Israelitish nation there was instituted a representative church, that is, a church in which the internal things which are of heaven and the church were represented by external things. Therefore such things were decreed, and indeed commanded, as have no validity as laws since the internal things of the church were opened and revealed by the Lord; for since that time man is to live an internal life, which is a life of faith and charity, and such an external life as internal things make it.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.