Bible

 

Phục truyền luật lệ ký 4

Studie

   

1 Hỡi Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy nghe những mạng lịnh và luật lệ mà ta dạy các ngươi; hãy làm theo, để các ngươi được sống và vào xứ mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời của tổ phụ các ngươi ban cho các ngươi nhận được.

2 Các ngươi chớ thêm chi và đừng bớt chi về điều ta truyền cho, để giữ theo các điều răn của Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi mà ta đã truyền.

3 Nhân dịp của Ba-anh-Phê -o, mắt các ngươi đã thấy điều Ðức Giê-hô-va đã làm; vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi có diệt khỏi giữa ngươi mọi kẻ tin theo Ba-anh-Phê -o.

4 Còn các ngươi, là những kẻ vẫn theo Giê-hô-va Ðức Chúa Trời mình, ngày nay hết thảy còn sống.

5 Nầy đây, ta đã dạy các ngươi những mạng lịnh và luật lệ y như Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ta đã phán dặn ta, để các ngươi làm theo ở giữa xứ mình sẽ vào đặng nhận lấy.

6 Vậy, các ngươi phải giữ làm theo các mạng lịnh và luật lệ nầy; vì ấy là sự khôn ngoan và sự thông sáng của các ngươi trước mặt các dân tộc; họ nghe nói về các luật lệ nầy, sẽ nói rằng: Dân nầy là một dân khôn ngoan và thông sáng không hai!

7 Vả chăng, há có dân lớn nào mà có các thần mình gần như chúng ta có Giê-hô-va Ðức Chúa Trời gần chúng ta, mọi khi chúng ta cầu khẩn Ngài chăng?

8 Lại, há có nước lớn nào có những mạng lịnh và luật lệ công bình như cả luật pháp nầy, mà ngày nay ta đặt trước mặt các ngươi chăng?

9 Chỉ hãy giữ lấy ngươi, lo canh cẩn thận linh hồn mình, e ngươi quên những điều mà mắt mình đã thấy, hầu cho chẳng một ngày nào của đời ngươi những điều đó lìa khỏi lòng ngươi: phải dạy cho các con và cháu ngươi.

10 Hãy nhớ ngày ngươi chầu Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi tại Hô-rếp, khi Ðức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Hãy nhóm hiệp dân sự để ta khiến chúng nghe lời ta, hầu cho tập kính sợ ta đang lúc họ còn sống nơi thế thượng, và dạy lời đó cho con cái mình.

11 Vậy, các ngươi lại gần và đứng dưới núi. Vả, núi cả lửa cháy cho đến tận trời; có sự tối tăm, mây mịt mịt và đen kịt.

12 Từ trong lửa, Ðức Giê-hô-va phán cùng các ngươi; các ngươi nghe một tiếng nói, nhưng không thấy một hình trạng nào; chỉ nghe một tiếng mà thôi.

13 Ngài rao truyền cho các ngươi biết sự giao ước của Ngài, tức là mười điều răn, khiến các ngươi gìn giữ lấy, và Ngài chép mười điều răn ấy trên hai bảng đá.

14 Trong lúc đó, Ðức Giê-hô-va cũng phán dặn ta dạy các ngươi những mạng lịnh và luật lệ, để các ngươi làm theo tại trong xứ mà mình sẽ đi vào nhận lấy.

15 Vậy, các ngươi hãy cẩn thận giữ lấy linh hồn mình cho lắm, vì các ngươi không có thấy một hình trạng nào trong ngày Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi, từ nơi giữa lửa phán cùng các ngươi, tại Hô-rếp;

16 e các ngươi phải làm hư hoại cho mình chăng, và làm một tượng chạm nào, tạo hình trạng của tà thần nào, hoặc hình của người nam hay người nữ,

17 hoặc hình của con thú nào đi trên đất, hoặc hình của vật nào có cánh bay trên trời,

18 hoặc hình của loài côn trùng nào bò trên đất, hay là hình của con cá nào ở trong nước dưới đất;

19 lại, e khi ngươi ngước mắt lên trời thấy mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao, tức là toàn cả thiên binh, thì ngươi bị quyến dụ quì xuống trước các vì đó, và thờ lạy các tinh tú nầy mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi đã chia phân cho muôn dân dưới trời chăng.

20 Còn các ngươi, Ðức Giê-hô-va đã chọn và rút các ngươi khỏi lò lửa bằng sắt kia, là xứ Ê-díp-tô, để các ngươi thành một dân riêng của Ngài, y như các ngươi đã là điều đó ngày nay.

21 Ðoạn, Ðức Giê-hô-va, vì cớ các ngươi, nổi giận cùng ta, có thề rằng ta không được đi ngang qua sông Giô-đanh, và chẳng đặng vào xứ tốt đẹp mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi làm sản nghiệp.

22 Vì ta phải chết trong xứ nầy, không đi ngang qua sông Giô-đanh được; nhưng các ngươi sẽ đi qua và nhận lấy xứ tốt đẹp ấy.

23 Khá cẩn thận giữ lấy mình, chớ quên sự giao ước của Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi đã lập cùng các ngươi, và chớ làm tượng chạm nào, hình của vật nào mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi đã cấm;

24 vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi như một đám lửa tiêu cháy, và là Ðức Chúa Trời hay kỵ tà.

25 Khi các ngươi sẽ có con cùng cháu, và khi đã ở lâu trong xứ rồi, nếu các ngươi làm bại hoại mình, làm tượng chạm nào, hình của vật chi mặc dầu, mà hành ác trước mặt Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi để chọc Ngài nổi giận,

26 thì ngày nay ta bắt trời và đất làm chứng quyết cho các ngươi rằng các ngươi sẽ chết vội, và khuất mắt khỏi xứ mà mình sẽ đi nhận lấy tại bên kia sông Giô-đanh. Các ngươi chẳng ở đó lâu dài đâu, nhưng sẽ bị tận diệt.

27 Ðức Giê-hô-va sẽ tản lạc các ngươi trong các nước, chỉ còn lại số nhỏ trong các nước mà Ðức Giê-hô-va sẽ dẫn các ngươi vào;

28 ở đó các ngươi sẽ cúng thờ những thần bằng cây và bằng đá, là công việc của tay loài người làm nên, chẳng thấy, chẳng nghe, chẳng ăn, cũng chẳng ngửi.

29 Ở đó ngươi sẽ tìm cầu Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi, và khi nào hết lòng hết ý tìm cầu Ngài thì mới gặp.

30 Khi ngươi bị gian nan, và các việc nầy xảy đến cho ngươi, bấy giờ trong ngày cuối cùng, ngươi sẽ trở về cùng Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi, và vâng theo tiếng Ngài.

31 Vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi là Ðức Chúa Trời hay thương xót sẽ không bỏ ngươi và không hủy diệt ngươi đâu; cũng chẳng quên sự giao ước mà Ngài đã thề cùng các tổ phụ ngươi.

32 Vậy, ngươi hãy hỏi học về thời kỳ có trước ngươi, từ ngày Ðức Chúa Trời dựng nên loài người trên đất, tự góc trời nầy đến góc trời kia, nếu bao giờ có xảy ra việc nào lớn dường ấy, hay là người ta có nghe sự chi giống như vậy chăng?

33 tức là: há có một dân tộc nào nghe tiếng Ðức Chúa Trời từ trong lửa phán ra như ngươi đã nghe, mà vẫn còn sống chăng?

34 hay là Ðức Chúa Trời há có cậy lấy sự thử thách dấu kỳ, điềm lạ, chiến tranh, cánh tay quyền năng giơ thẳng ra, cùng cậy công sự to tát và gớm ghê, đặng thử đi chiếm một dân tộc cho mình ở giữa một dân tộc khác, như mọi điều Giê-hô-va Ðức Chúa Trời các ngươi đã làm cho các ngươi tại xứ Ê-díp-tô, dưới mắt mình chăng?

35 Ngươi đã chứng kiến mọi điều đó, để nhìn biết rằng Giê-hô-va, ấy là Ðức Chúa Trời, chớ không ai khác hơn Ngài.

36 Ngài từ trên trời khiến cho ngươi nghe tiếng Ngài để dạy ngươi; trên đất Ngài khiến cho ngươi thấy đám lửa lớn Ngài, và từ trong lửa ngươi có nghe lời Ngài phán ra.

37 Bởi vì Ngài yêu mến các tổ phụ ngươi, nên chọn lấy dòng dõi các người ấy, và chánh Ngài nhờ quyền năng lớn mình rút ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô,

38 đặng đuổi khỏi trước mặt người những dân tộc lớn hơn và mạnh hơn ngươi, đặng đưa ngươi vào xứ của dân đó, và ban cho làm sản nghiệp, y như điều ấy xảy đến ngày nay.

39 Vậy, ngày nay hãy biết và ghi tạc trong lòng ngươi rằng Giê-hô-va, ấy là Ðức Chúa Trời trên trời cao kia và dưới đất thấp nầy: chẳng có ai khác.

40 Hãy giữ những luật lệ và điều răn của Ngài, mà ngày nay ta truyền cho ngươi, hầu cho ngươi và con cháu ngươi đều có phước, ở lâu dài trong xứ mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi mãi mãi.

41 Môi-se bèn biệt ra ba cái thành ở bên kia sông Giô-đanh, về hướng mặt trời mọc,

42 để kẻ sát nhân vô ý giết người lân cận mình, mà không có ghét trước, được thế trốn tránh và ẩn núp trong một của các thành nầy, và được sống.

43 Ấy là Bết-se nơi rừng vắng, trong xứ đồng bằng, để cho người u-bên; a-mốt nơi Ga-la-át, để cho người Gát, và Gô-lan nơi Ba-san, để cho người Ma-na-se.

44 Nầy là luật pháp mà Môi-se đặt trước mặt dân Y-sơ-ra-ên.

45 Nầy là chứng cớ, mạng lịnh, và luật lệ mà Môi-se truyền cho dân Y-sơ-ra-ên khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô,

46 ở bên kia sông Giô-đanh, trong trũng đối ngang Bết-Phê -o, tại xứ Si-hôn, vua dân A-mô-rít, ở Hết-bôn, mà Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên đánh bại khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.

47 Dân Y-sơ-ra-ên chiếm xứ người luôn với xứ Oùc, vua Ba-san, là hai vua dân A-mô-rít, ở tại bên kia sông Giô-đanh, về hướng mặt trời mọc, từ A-rô -e

48 trên bờ khe Aït-nôn, cho đến núi Si-ri-ôn, nghĩa là Hẹt-môn,

49 và toàn đồng bằng bên kia sông Giô-đanh, về phía đông cho đến biển của đồng bằng, dưới triền núi Phích-ga.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 8588

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

8588. 'And Meribah' means the essential nature of the complaining. This is clear from the consideration that in the original language Meribah means contention or wrangling, and 'wrangling' means complaining, 8563, 8566; and since also names mean the essential nature of something, 8587, 'Meribah' here means the essential nature of the complaining. As regards the specific temptation here and the essential nature of it, it should be recognized that those people are being described here who in temptations almost give in; that is to say, they complain against heaven, also against the Divine Himself, and at length almost cease to believe in God's providence. These things are meant in the internal sense by what has gone before and also by what follows in the present verse; they are the essential nature of the state of the temptation, meant by 'Massah', and the essential nature of the complaining in the temptation, meant by 'Meribah'. The fact that the latter is meant here by 'Meribah' is evident in David,

You called on Me in distress, and I rescued you; I answered you in the hiding place. I tested you by the waters of Meribah. Psalms 81:7.

[2] But the internal historical sense, in which the religious condition of the Israelite nation is the subject, describes the nature of their attitude towards Jehovah. It was such that when they asked Him for aid they refused to plead for it, and instead demanded it. The reason for this was that when they saw miracles their acknowledgement of Jehovah as the Supreme Deity did not exist in their heart, only on their lips. The fact that there was no acknowledgement of Him in their heart is perfectly clear from the Egyptian calf which they made for themselves and worshipped, saying that these were their gods, and also from their frequent apostasy, regarding which see 8301. These are the matters that the internal historical sense describes here; but the internal spiritual sense describes the essential nature of the temptation when those undergoing it are brought to the final phase before their deliverance.

[3] The fact that the character of the Israelite nation and their religious condition are described by their contending with Moses at Massah and Meribah is also clear in David,

Do not harden your heart as in Meribah, as in the day of Massah, in the wilderness, where your fathers tempted Me; they tempted Me, and saw My work. For forty years I loathed [that] generation, and said, They are a people who err in their heart and have not known My ways, to whom I swore in My anger, They shall not enter My rest. Psalms 95:8-11.

In Moses,

You shall not tempt Jehovah your God, as you tempted [Him] in Massah. Deuteronomy 6:16.

In the same author,

Furthermore in Taberah and in Massah and in Kibroth Hattaavah, you were rebels against Jehovah from the day I knew you. Deuteronomy 9:22, 24.

In the same author,

Of Levi he said, Your Thummim and your Urim shall be for the Holy Man (Vir) whom you tempted in Massah; you contended with Him at the waters of Meribah. Deuteronomy 33:8-9

'The Holy Man' here stands for the Lord, whom they tempted, and whom

Moses and Aaron 'did not honour as holy'.

[4] In the internal historical sense, in which the religious condition of the

Israelite nation is the subject, Moses and Aaron do not represent God's truth, but the religious condition of that nation, whose leaders and heads they were, 7041. Since that religious condition was such as has been mentioned above, it was declared to the two that they would not lead the people into the land of Canaan. This is stated in the Book of Numbers as follows,

Jehovah said to Moses and Aaron, Because you did not believe in Me and honour Me as holy in the eyes of the children of Israel, therefore you will not bring this congregation into the land which I have given them. These are the waters of Meribah, because the children of Israel contended with Jehovah. Numbers 20:12-13; 27:14.

And in the same book,

Aaron will be gathered to his people, and will not enter the land which I have given to the children of Israel, because you rebelled against My word 1 at the waters of Meribah. Numbers 20:24.

The like is said of Moses at Deuteronomy 32:49-51.

[5] Among that nation representative worship of God was nevertheless established because representative worship could have been established among any nation that thought the outward things of worship were holy and venerated them in a virtually idolatrous manner. For a representative has no regard to the person who represents, only to the reality represented, 1361; and that nation was by disposition such, more than any other nation, that outward things devoid of anything internal were altogether venerated by them as being holy and Divine. They were such that they revered their fathers - Abraham, Isaac, and Jacob, and later on Moses and David - as demi-gods. In addition they venerated as being holy and Divine, and worshipped, every piece of stone or wood dedicated to their worship of God, such as the Ark, the tables there, the lampstand, the altar, Aaron's vestments, the Urim and Thummim, and later on the temple. By means of outward things such as these at that time communication of the angels of heaven with mankind was in the Lord's providence made possible; for the Church, or a representative of the Church, must exist somewhere, in order that heaven may be in communication with the human race. And since that nation more than any other could make Divine worship consist in outward things, and so could act as a representative of the Church, that nation was the one to be adopted.

[6] The communication with angels in heaven by means of representatives was effected at that time in the following way. People's outward worship was conveyed to angelic spirits who are simple and give no thought to inward values, though they are themselves nevertheless good inwardly. Such spirits are those who in the Grand Man correspond to the skin. They pay no attention at all to what is in a person inwardly, only to what is visible outwardly; and if this is seen by them to be holy they think that what is inward is so too. The more internal angels of heaven saw in these spirits the realities that were being represented, consequently the corresponding heavenly and Divine values; for they could reside with these spirits and see those values, but not with men, except through those spirits. Angels dwell with men in their inward values; but when no inward values are there, they dwell in the interiors of simple spirits; for the wisdom of angels extends only to spiritual and celestial values, which are the inward realities of representatives. From this brief explanation one may recognize how communication with heaven through such a people could be made possible. But see what has been shown already on this matter:

Among the Jews the holiness of their worship was carried up outside themselves into heaven in a miraculous fashion, 4307. The descendants of Jacob were able to represent what was holy, irrespective of what they were really like, provided that the religious observances which had been commanded were carried out precisely, 3147, 3479, 3480, 3881 (end), 4208, 4281, 4288, 4289, 4293, 4307, 4444, 4500, 4680, 4825, 4844, 4847, 4899, 4912, 6304, 6306, 7048, 7051, 8301 (end).

Poznámky pod čarou:

1. literally, mouth

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.