Bible

 

Phục truyền luật lệ ký 33

Studie

   

1 Vả, nầy là lời chúc phước mà Môi-se, người của Ðức Chúa Trời, chúc cho dân Y-sơ-ra-ên, trước khi qua đời.

2 Người bèn nói: Ðức Giê-hô-va đã đến từ Si-na -i, Ngài từ Sê -i-rơ dấy lên trên dân chúng, Chiếu sáng từ núi Pha-ran, Ðến từ giữa muôn vàn đấng thánh; Từ tay hữu Ngài phát ra cho họ lửa của luật pháp Ngài.

3 Ngài thương yêu dân sự, Các thánh của Ngài đều ở trong tay Ngài, Quì xuống chân Ngài, Ðặng lãnh những lời của Ngài.

4 Môi-se đã ban một luật pháp cho chúng tôi, Là cơ nghiệp của hội chúng Gia-cốp.

5 Khi các quan trưởng của dân sự hội hiệp, Với những chi phái Y-sơ-ra-ên, Thì Ngài trở nên vua của Giê-su-run.

6 Nguyện u-bên sống, chớ thác, Dẫu số người của nó sẽ ít đông.

7 Người chúc cho Giu-đa rằng: Hỡi Ðức Giê-hô-va, cầu xin Ngài nghe tiếng của Giu-đa, Và đưa người về dân mình; Nguyện tay người binh vực chúng, Xin Chúa đến giúp người đương địch cùng kẻ thù nghịch mình!

8 Người cũng chúc cho Lê-vi rằng: Thu-mim và u-rim của ngươi vốn thuộc về người tin kính của ngươi, Mà ngươi thử thách tại Ma-sa, Tranh giành với tại nước Mê-ri-ba.

9 Lê-vi nói về cha mẹ mình rằng: Tôi không hề thấy cha mẹ; Người không nhận anh em mình, Chẳng biết đến con cái mình. Vì người gìn giữ lời Chúa, Canh chừng sự giao ước của Chúa.

10 Họ lấy mạng lịnh của Chúa dạy cho Gia-cốp, Và luật pháp Chúa cho Y-sơ-ra-ên; Họ để hương dưới mũi Ngài, Ðặt của lễ thiêu trên bàn thờ Ngài.

11 Lạy Ðức Giê-hô-va, xin ban phước cho của cải người, Và nhậm công việc của tay người làm. Xin bẻ nát họng của kẻ dấy nghịch và ghen ghét người, Ðể chúng nó không thế dấy lên nữa!

12 Người chúc về Bên-gia-min rằng: Người mà Ðức Giê-hô-va yêu mến Sẽ được ở yên gần bên Ngài. Hằng ngày Ðức Giê-hô-va sẽ che chở người, Lập nơi ở Ngài giữa hai vai người.

13 Người chúc về Giô-sép rằng: Xứ người được Ðức Giê-hô-va ban phước; Từ trời Ngài giáng xuống cho người ân tứ rất báu, là sương-móc, Những suối của vực thẳm có nước sâu;

14 Những huê lợi quí nhất của mặt trời, Hoa quả cực báu của mặt trăng;

15 Những vật nhất hạng của núi xưa, Các báu lạ của mấy gò đống đời đời,

16 Bửu bối của đất, và sự sung mãn nó. Nguyện ơn của Ðấng hiện ra trong bụi gai Giáng xuống trên đầu Giô-sép, Và trên trán của chúa anh em người!

17 Oai nghiêm người giống như con bò đực đầu lòng; Hai sừng người vốn sừng của trâu! Người lấy sừng ấy báng mọi dân, Cho đến cuối đầu của đất. Ðó là hằng muôn của Ép-ra-im, Ấy là hằng ngàn của Ma-na-se.

18 Người chúc về Sa-bu-lôn rằng: Hỡi Sa-bu-lôn, khá vui mừng về cuộc mình đi ra ngoài, Còn ngươi, Y-sa-ca, hãy hớn hở trong các trại mình!

19 Hai người sẽ gọi các dân tộc lên núi; Tại đó, dâng những của tế lễ công bình; Vì hai người sẽ hút sự dư dật của biển, Và những bửu vật lấp dưới cát.

20 Người chúc về Gát rằng: Ðáng ngợi khen thay Ðấng để Gát nơi quảng-khoát, Người nằm nghỉ như một sư tử cái, Và cánh tay cùng đầu.

21 Người đã chọn cho mình phần đầu nhất của xứ, Bởi vì tại đó đã dành phần của đấng lập luật pháp, Và người ở đằng đầu dân sự đi đến. Người đồng lòng với Y-sơ-ra-ên làm xong công bình của Ðức Giê-hô-va, Và làm theo những mạng lịnh của Ngài.

22 Người chúc về Ðan rằng: Ðan là một sư tử tơ, Từ Ba-san nhảy xông đến.

23 Người chúc về Nép-ta-li rằng: Nép-ta-li hưởng ân huệ cho thỏa nguyện, Và phước lành của Ðức Giê-hô-va cho đầy dẫy Chiếm được phương tây và phương nam.

24 Người chúc về A-se rằng: Nguyện cho A-se được phước giữa các con trai Y-sơ-ra-ên; Ðược đẹp lòng anh em mình, Và được dầm chân mình trong dầu!

25 Những then cửa người sẽ bằng sắt và đồng, Ðời ngươi lâu bao nhiêu, sức mạng ngươi lâu bấy nhiêu.

26 Ồ Giê-su-run, không ai giống như Ðức Chúa Trời, Là Ðấng oai nghi, cỡi trên các từng trời, Trên những đám mây, đặng đến cứu giúp ngươi.

27 Ðức Chúa Trời hằng sống là nơi ở của ngươi, Ở dướicánh tay đời đời của Ngài, Ngài đuổi kẻ thù nghịch khỏi trước mặt ngươi, Và phán cùng ngươi rằng: Hãy diệt đi!

28 Y-sơ-ra-ên sẽ ở bình an; Suối Gia-cốp phun lên riêng ra Trong một xứ ngũ cốc và rượu; Trời của ngươi nhỏ sương móc xuống.

29 Ồ! Y-sơ-ra-ên, ngươi có phước dường bao! Hỡi dân được Ðức Giê-hô-va cứu rỗi, ai giống như ngươi? Ngài là cái thuẫn giúp đỡ ngươi, Thanh gươm khiến cho ngươi nên vinh hiển. Kẻ thù nghịch ngươi sẽ đến dua nịnh ngươi; Còn ngươi, ngươi sẽ lấy chân giày đạp các nơi cao của chúng nó.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 1748

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

1748. That from a thread even to the thong [or latchet] of a shoe. That this signifies all natural and corporeal things that were unclean, is evident from the signification of “the thong of a shoe.” In the Word the sole of the foot and the heel signify the ultimate natural (as before shown, n. 259). A shoe is that which covers the sole of the foot and the heel; a “shoe” therefore signifies what is natural still further, thus the corporeal itself. The signification of a “shoe” is according to the subject. When predicated of goods it is taken in a good sense; and when of evil, in a bad sense; as here in treating of the substance of the king of Sodom, by whom evil and falsity are signified, the “thong of a shoe” signifies unclean natural and corporeal things. By the “thread of a shoe” falsity is signified, and by the “thong of a shoe” evil, and this the most worthless of all, because the word is a diminutive.

[2] That such things are signified by a “shoe,” is evident also from other passages in the Word; as when Jehovah appeared to Moses out of the midst of the bush, and said to Moses:

Draw not nigh hither; put off thy shoes from off thy feet, for the place whereon thou standest is holy ground (Exodus 3:5).

The prince of the army of Jehovah said in like manner to Joshua:

Put off thy shoe from off thy foot; for the place whereon thou standest is holiness (Josh. 5:15).

Here everyone can see that the shoe would take away nothing from the holiness, provided the man were holy in himself; but that it was said for the reason that the shoe represented the ultimate natural and corporeal which was to be put off.

[3] That it is the unclean natural and corporeal, is also plain in David:

Moab is my washpot, upon Edom will I cast My shoe (Psalms 60:8).

The command to the disciples involves what is similar:

Whosoever shall not receive you, nor hear your words, as ye go out of that house or that city, shake off the dust of your feet (Matthew 10:14; Mark 6:11; Luke 9:5); where the “dust of the feet” has a signification like that of a “shoe,” namely, uncleanness from evil and falsity, because the sole of the foot is the ultimate natural. They were commanded to do this because they were at that time in representatives, and thought that heavenly arcana were stored up in these alone, and not in naked truths.

[4] Because a “shoe” signified the ultimate natural, the putting off of the shoe, or the shoe-loosing, signified that one should be divested of the ultimate things of nature; as in the case of him who was not willing to fulfill the duty of brother-in-law, spoken of in Moses:

If the man is not willing to fulfill the duties of a husband’s brother, then his brother’s wife shall come unto him in the eyes of the elders, and draw his shoe from off his foot, and spit in his face; and she shall answer and say, So shall it be done to the man that doth not build up his brother’s house. And his name shall be called in Israel, The house of him that hath his shoe taken off (Deuteronomy 25:5-10);

meaning that which is devoid of all natural charity.

[5] That a “shoe” signifies the ultimate natural, in a good sense also, is likewise evident from the Word; as in Moses, concerning Asher:

Blessed be Asher above the sons; let him be acceptable unto his brethren, and let him dip his foot in oil; iron and brass shall thy shoe be (Deuteronomy 33:24-25); where the “shoe” denotes the ultimate natural; a “shoe of iron” natural truth, a “shoe of brass” natural good, as is evident from the signification of iron and brass (see n. 425, 426). And because a “shoe” signified the ultimate natural and corporeal, it became a symbol of what is least and most worthless; for the ultimate natural and corporeal is the most worthless of all things in man. This was meant by John the Baptist, when he said,

There cometh One that is mightier than I, the latchet of whose shoes I am not worthy to unloose (Luke 3:16; Mark 1:7; John 1:27).

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Foundation for the permission to use this translation.