Bible

 

2 Samuel 13

Studie

   

1 Kế sau ấy, xảy có việc nầy: Áp-sa-lôm, con trai của Ða-vít, có một em gái ruột, tên là Ta-ma, rất lịch sự; Am-nôn, con trai của Ða-vít, thương nàng.

2 Am-nôn mê mệt vì cớ Ta-ma em gái mình; đến đỗi thành bịnh; vì nàng là đồng trinh, lấy làm khó cho Am-nôn được chi với nàng.

3 Vả, Am-nôn có một bạn hữu tên là Giô-na-đáp, con trai của Si-mê-a, là anh Ða-vít; người nầy rất quỉ quyệt.

4 Giô-na-đáp nói cùng Am-nôn rằng: Hỡi vương tử, nhơn sao một ngày một hao mòn như vậy? Vương tử sẽ thú thật với tôi chăng? Am-nôn đáp: Ta thương Ta-ma, em gái của Áp-sa-lôm, là em trai ta.

5 Giô-na-đáp nói cùng người rằng: Vương tử hãy nằm trên giường, làm bộ đau; rồi khi vua cha đến thăm, hãy nói rằng: con xin cha cho Ta-ma, em gái con, đến cho con ăn; nó sẽ dọn món ăn trước mặt con, con sẽ thấy nó làm, và sẽ nhận lấy đồ ăn từ nơi tay nó.

6 Vậy, Am-nôn nằm làm bộ đau. Vua đến thăm, thì Am-nôn nói cùng vua rằng: Con xin cha cho Ta-ma đến đây, làm hai cái bánh nhỏ tại trước mắt con; con sẽ nhận lấy bánh ấy nơi tay nó.

7 Ða-vít sai người đến cùng Ta-ma, bảo nàng rằng: Hãy đi đến nhà Am-môn, anh con, và làm món chi để ăn.

8 Ta-ma đi đến nhà anh mình; người đương nằm. Trước mặt người, nàng lấy bột mì, nhồi làm bánh nhỏ và hấp đi.

9 Ðoạn, nàng nhắc chảo nhỏ xuống, và trút bánh ra trong mâm; nhưng Am-nôn từ chối không ăn, bèn nói rằng: Hãy biểu mọi người ra khỏi đây. Hết thảy đều lui ra.

10 Bấy giờ, Am-nôn nói cùng Ta-ma rằng: Hãy bưng đồ ăn em đã dọn cho anh vào trong phòng, để anh nhận lấy nó từ nơi tay em. Ta-ma bèn lấy các bánh nhỏ mình đã làm, bưng vào cho Am-nôn, anh mình, ở trong phòng.

11 Nàng dâng bánh cho người ăn; nhưng người vớ lấy nàng mà rằng: Em ơi, hãy đến ngủ cùng anh.

12 Nàng đáp với người rằng: Không được anh; chớ làm nhục tôi, vì trong Y-sơ-ra-ên người ta chẳng làm như vậy. Chớ phạm sự ô hạnh nầy!

13 Tôi sẽ mang sự sỉ nhục tôi đi đâu? Còn anh sẽ như một người ô danh trong Y-sơ-ra-ên. Thà anh nói cùng vua thì hơn; vua chẳng cấm anh lấy tôi làm vợ.

14 Nhưng Am-nôn không khứng nghe nàng; và vì người mạnh hơn, bèn gian hiếp nàng, nằm cùng nàng.

15 ồi đó, Am-nôn lấy làm gớm ghét nàng quá, đến đỗi tình người ghen ghét nàng lại lớn hơn tình thương yêu nàng khi trước. Am-nôn nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, đi đi!

16 Nàng đáp: Chớ đuổi tôi đi mà làm cho tôi một sự quấy lớn hơn sự quấy anh đã làm rồi! Nhưng người không khứng nghe nàng;

17 bèn gọi một đứa trẻ hầu hạ, mà biểu rằng: Hãy đuổi đờn bà nầy ra khỏi trước mặt ta, rồi đóng cửa khóa chốt lại!

18 Vả, nàng mặc một cái áo trong dài, vì các công chúa đều mặc áo như thế đương khi còn đồng trinh. Vậy, tôi tớ của Am-nôn đuổi nàng ra và đóng cửa lại.

19 Ta-ma bèn bỏ tro trên đầu mình, xé áo dài, và bưng tay trên đầu, vừa đi vừa cất tiếng la.

20 Áp-sa-lôm, anh nàng, hỏi nàng rằng: Có phải Am-nôn, anh của em đã nằm cùng em chăng? Thế thì, hỡi em, hãy làm thinh, vì là anh của em; chớ lấy sự đó mà cực lòng quá! Như vậy, Ta-ma ở riêng ra nơi nhà Áp-sa-lôm, anh nàng.

21 Vua Ða-vít hay được các điều đó, bèn giận lắm.

22 Áp-sa-lôm chẳng còn nói cùng Am-nôn một lời nào, hoặc lành hay dữ, vì người ghét Am-nôn, bởi Am-nôn đã gian hiếp Ta-ma, em gái mình.

23 Các hai năm sau, đương lúc Áp-sa-lôm hớt lông chiên mình tại Ba-anh-Hát-so gần Ép-ra-im, người mời hết thảy các vương tử.

24 Áp-sa-lôm đến cùng vua mà thưa rằng: Kẻ tôi tớ vua có những thợ hớt lông chiên nơi nhà; vậy, xin vua cùng quần thần của vua đến nhà kẻ tôi tớ vua.

25 Nhưng vua đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không được, con; hết thảy chúng ta không đi đến nhà con, vì sẽ làm tổn phí cho con. Mặc dầu Áp-sa-lôm cố nài, Ða-vít không chịu đi đến đó; nhưng Ða-vít chúc phước cho người.

26 Áp-sa-lôm bèn nói rằng: Nếu vua không đến, xin cho phép Am-nôn, anh tôi, đến cùng chúng tôi. Vua đáp: Cớ sao nó sẽ đi đến cùng con?

27 Nhưng Áp-sa-lôm cố nài đến đỗi vua để cho Am-nôn và hết thảy vương tử đi với người.

28 Vả, Áp-sa-lôm truyền lịnh cho các tôi tớ mình rằng: Hãy ý tứ, xem khi lòng Am-nôn vui vì rượu, và khi ta bảo các ngươi: Hãy đánh Am-nôn, thì bấy giờ, hãy giết hắn đi, chớ sợ chi: ấy chính ta dặn biểu các ngươi làm điều đó. Khá can đảm, tỏ mình ra mạnh bạo!

29 Các tôi tớ Áp-sa-lôm xử Am-nôn y như người đã truyền cho họ. Bấy giờ, các vương tử đứng dậy, cỡi lừachạy trốn.

30 Ðương khi các vương tử ở dọc đường, có tiếng thấu đến vua Ða-vít rằng Áp-sa-lôm đã giết các vương tử rồi, không có một ai thoát khỏi.

31 Vua đứng dậy, áo mình và nằm dưới đất; hết thảy tôi tớ người đứng chầu gần bên, áo cũng rách.

32 Nhưng Giô-na-đáp, con trai Si-mê-a, là anh Ða-vít, cất tiếng nói rằng: Xin chúa tôi chớ tưởng rằng các vương tử của chúa đã bị giết hết; vì chỉ một mình Am-nôn bị chết thôi; ấy là việc Áp-sa-lôm đã định ý làm từ ngày Am-nôn gian hiếp Ta-ma, em gái của người.

33 Ấy vậy, xin vua chúa tôi, chớ tưởng rằng hết thảy vương tử đã chết; chỉ một mình Am-nôn chết đó thôi.

34 Áp-sa-lôm đã chạy trốn. Kẻ tôi tớ đương ở vọng canh, ngước mắt lên, nhìn thấy một đoàn người đông lắm đi tới, do theo đường tây, về phía núi.

35 Giô-na-đáp tâu cùng vua rằng: Tôi thấy các vương tử đến; việc đã xảy ra y như tôi tớ vua đã nói.

36 Người nói vừa dứt, thì thấy các vương tử đến; họ đều cất tiếng lên khóc. Vua và hết thảy tôi tớ cũng đều tuôn tràn giọt lụy.

37 Còn Áp-sa-lôm đã chạy trốn, và ẩn tại nhà Thanh-mai, con trai A-mi-hút, vua xứ Ghe-su-rơ. Ða-vít để tang cho con trai mình luôn luôn.

38 Áp-sa-lôm trốn tại xứ Ghê-su-rơ ba năm.

39 Ðoạn, vua Ða-vít bỏ không đuổi theo Áp-sa-lôm nữa, vì vua đã được giải buồn về sự chết của Am-nôn.

   

Ze Swedenborgových děl

 

Arcana Coelestia # 4110

Prostudujte si tuto pasáž

  
/ 10837  
  

4110. 'Laban had gone to shear his flock' means a state of use and an end in view involving the good meant by 'Laban's flock'. This is clear from the meaning of 'shearing' as use, and so the end in view, for the use that is served is the end in view, dealt with below; and from the meaning of 'flock' as good, dealt with in 343, 2566. From this it is evident that the state of use and an end in view is meant by 'going to shear'. The subject now is the separation of intermediate good meant by 'Laban' from the good meant by 'Jacob' which was acquired from that intermediate good. But the nature of this separation cannot be known except from those communities of spirits who are governed by that good and from whom it comes to man. But let some facts be given on this matter which I have learned from my experiences.

[2] There are good spirits, there are spirits of an intermediate kind, and there are evil spirits. These are linked to a person when he is being regenerated, to the end that through them he may be introduced into genuine goods and truths - which the Lord effects by means of angels. But they are the kinds of spirits or communities of spirits who do not accord, except for a time, with the one to be regenerated, and therefore when they have performed their use they are separated. The separation of them is effected in differing ways - the separation of the good spirits in one way, that of the spirits of the intermediate kind in another, and that of the evil spirits in yet another. The separation of the good spirits is effected without their being directly conscious of it, for they know from the Lord's good pleasure that all is well with them wherever they are or to wherever the Lord takes them. But the separation of the spirits of the intermediate kind is effected by many means until they depart in freedom. They are returned to the state of their own good, and consequently to the state of the use they serve and of the end they therefore have in view, so that in that state they may experience the delight and blessing that are their own. But because they have derived pleasure out of their previous connection with the one who is being regenerated they are several times returned to and then released from that connection until they no longer take any delight in staying with him and so depart in freedom. Evil spirits too are indeed removed in freedom, but in a kind of freedom which appears to them to be freedom. They are linked to the person who is being regenerated so that they may introduce negative ideas which have to be dispelled, the intention being that this person may be strengthened all the more in truths and goods. And when he starts to be strengthened in these, those spirits take no delight in staying with him, only in separation from him. In this way they are separated by a feeling of freedom that accompanies their delight. This is how the separation takes place of spirits present with a person when he is being regenerated, and how as a consequence changes of his state as regards good and truth are brought about.

[3] As regards 'sheering a flock' meaning performing a use, this is evident from the consideration that the shearing of a flock in the internal sense means nothing else than a use that is served, for wool is obtained in this way. That the shearing of a flock means a use that is served is also evident from the following in Moses,

Every firstborn that is born among your herds and among your flocks you shall sanctify to Jehovah your God; you shall do no work by means of the firstborn of your oxen, and you shall not shear the first born of your flock. But before Jehovah your God you shall eat it year by year in the place which Jehovah will choose. Deuteronomy 15:19, 10.

Here 'not shearing the firstborn of the flock' is a command not to put it to a domestic use. Because 'the shearing of a flock' meant a use that is served, 'shearing the flock' and 'being present at shearings' are included among important duties and functions, as becomes clear from the reference in Genesis 38:12-13, to Judah shearing his flock, and from that to the sons of David in 2 Samuel,

So it was after two full years, that Absalom had shearers in Baalhazor, which is in Ephraim; and Absalom called all the king's sons. And Absalom came to the king and said, Behold, I beg you, your servant has shearers; let the king go, I beg you, and his servants, with your servant. 2 Samuel 13:23-24.

  
/ 10837  
  

Thanks to the Swedenborg Society for the permission to use this translation.